Phi Thiên

Chương 264: Cao thủ đấu pháp

Thế nhưng La Song Phi lại không dám rời đi xa, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi yên, để cho người ta gối lên đùi mình.

Bọn Điền Thanh Phong trên thuyền bên cạnh sau khi cố gắng thi pháp chế trụ cho thuyền ổn định lại, ai nấy cũng lộ vẻ kinh hãi nhìn về phía này.

Hoắc Lăng Tiêu giấu hai bàn tay trong ống tay áo mặt không đổi sắc, dường như đã biết trước kết quả này.

-----------

Trên Ngọc Đô phong, trong một tòa phủ đệ, bên trong đại môn thoáng hiện một đạo hào quang tím, một nam nhân nháy mắt xuất hiện trước cửa.

Người này đầu đội Tử Kim quan, mặc bào tím rộng thêu chỉ vàng, lưng đeo ngọc đái. Mặt mũi đường đường chính chính, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy, mũi khoằm, môi đỏ mặt trắng, ánh mắt lạnh lùng như chim ưng săn mồi, anh khí bức người, tướng mạo rất đẹp, toát ra khí thế bức người.

Trên biển treo trên đầu y viết rõ ràng ba chữ to mạnh mẽ có lực: Đô Đốc phủ.

Xem dáng vẻ của y dường như là bị trận chiến kia kinh động mà xuất hiện.

Hai bóng người lướt qua không trung bay tới, vừa đáp xuống đất lập tức loạng choạng tiến về phía y, nhất tề ôm quyền nói:

- Đô Đốc, là cường địch, bọn thuộc hạ liên thủ lại bị đối phương chỉ dùng một chiêu đả thương, còn bị tước đi pháp bảo.

Thì ra người này chính là phủ chủ Đô Đốc phủ Thìn lộ Lan Hầu.

Lan Hầu đứng trên bậc thềm trầm giọng hỏi:

- Là ai?

- Thuộc hạ xấu hổ, không thấy rõ mặt mũi đối phương thế nào…


Hai người lộ vẻ xấu hổ chắp tay nói.

Hai người vừa ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn bóng của Lan Đô Đốc nữa.

Bên trong thuyền hoa, La Song Phi đang ngồi trên giường đột nhiên nghiêng đầu, trước mắt thoáng qua một vạt trường quần, khẽ cọ vào má y một cái nhẹ nhàng, nhìn lại phát hiện người ngọc đang nằm trên đùi mình đã biến đi đâu mất.

Lúc y ngẩng đầu nhìn lại, Tiếu Tiếu đã đứng cách đó mấy thước, chân trần bước chậm đi ra khỏi khoang thuyền, vạt trường quần màu vàng sáng phất phơ sau lưng nàng bay vù vù, khiến cho cặp chân thon thả trắng như ngọc của nàng hoàn toàn bại lộ. Gần như có thể thấy trọn đùi nàng, khoan thai cất bước tiến về phía trước, khiến cho người ta nhìn thấy cơ hồ phun máu mũi.

Mái tóc dài của nàng phất phơ tung bay theo gió, tay áo cũng lất phất trông như tiên nữ giáng trần, dường như muốn bay lên trời.

Đôi chân ngọc nhìn như nhẹ nhàng bước ra một bước, trên thực tế một bước chính là ngoài mấy thước, giống như Súc Địa Thành Thốn. Dáng vẻ của nàng quyến rũ ưu mỹ đến nỗi làm người ta say lòng, ngay cả Miêu Nghị cũng thấy tim đập rộn lên, nhìn theo không chớp mắt lần nào.

Thấy Miêu Nghị nhìn không chớp mắt, La Song Phi bèn đứng dậy đi về phía hắn.

Hiện tại không còn ai có lòng dạ nào chú ý tới La Song Phi, chỉ thấy trong tay Tiếu Tiếu xuất hiện ống tiêu lúc trước không biết khi nào. Nàng đặt tiêu lên môi, chỉ sau mấy bước đã Súc Địa Thành Thốn đứng ung dung trước mũi thuyền.

Ú… ú…

Tiếng tiêu không linh tang thương vang lên, Tiếu Tiếu như tiên nữ nhắm mắt đứng ở đầu thuyền, ngón tay ngọc bấm thoăn thoắt trên ống tiêu, sắc mặt hết sức binh thản. Cảnh tượng này đẹp tới mức không bút nào tả xiết, đủ để cho bất kỳ người nào tim đập thình thịch.

Bốn phía mặt hồ bắt đầu dậy sóng, sóng to gió cả cuộn trào rất nhanh, lần này còn mãnh liệt hơn cả lần trước. Dường như muốn nhấn chìm tất cả thuyền có mặt trên Ngọc Hồ, nơi xa không biết bao nhiêu người phát ra tiếng kêu thất thanh tràn đầy sợ hãi.

Trên không thoáng hiện một đạo hào quang tím, phủ chủ Đô Đốc phủ Lan Hầu thình lình hiện thân, đầu đội Tử Kim quan, thân mặc áo bào tím thêu chỉ vàng đứng giữa không trung. Mi Tâm y hiện ra quang ảnh một đóa Tử Liên ngũ phẩm, lật chưởng đè xuống phía dưới một cái, pháp lực mênh mông tuôn ra đè xuống.

Trong nháy mắt, sóng to gió cả trên toàn bộ Ngọc Hồ lập tức trở lại bình thường, bị một chưởng Lan Hầu đè ép xuống, cứu vãn không biết bao nhiêu tính mạng phàm phu tục tử trên Ngọc Hồ, bằng không đêm giao thừa năm nay sẽ hóa thành đêm đẫm máu.


Lan Hầu trên bầu trời mắt lạnh lùng như điện quét qua phía dưới, nhìn thấy Tiếu Tiếu đang đứng ở đầu thuyền thổi tiêu, chân mày không khỏi nhíu lại thật sâu.

Tiếu Tiếu đứng ở đầu thuyền vẫn nhắm mắt như trước, bất quá thanh âm từ ống tiêu vang lên biến đổi. Dường như không khí xung quanh trong nháy mắt hạ xuống tới độ âm, lạnh cóng khiến cho người ta run lẩy bẩy, toàn bộ mặt hồ yên tĩnh toát ra khí lạnh bức người.

Thình lình mặt hồ bị xé toạc ra, vô số mũi băng nhọn phá nước bay ra, giống như mưa rền gió dữ bắn nhanh về phía Lan Hầu giữa không trung.

Lan Hầu sừng sững giữa không trung vung ống tay áo lên, pháp lực mênh mông cuồn cuộn quét ra, vô số băng nhũ trong nháy mắt vỡ tung thành sương mù bắn về phía y, nháy mắt ngưng tụ lại dưới chân y.

Lại thấy y vung tay áo, giống như đằng vân giá vũ đứng trên mây mù, thao túng mây mù nhanh chóng bay về phía thuyền hoa, vung chỉ điểm xuống một cái.

Thuyền hoa trên mặt hồ lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc khắp toàn thân như sắp vỡ, cả chiếc thuyền đang gánh chịu áp lực cực lớn chậm rãi trầm xuống, đèn lồng đủ các màu sắc treo ở chung quanh cũng tắt ngóm trong nháy mắt.

Bọn Miêu Nghị bên trong thuyền có thể nói là sợ hết hồn hết vía, thật may là tiếng tiêu biến chuyển, đèn lồng đủ các màu sắc chung quanh lập tức sáng lên trở lại, thanh âm răng rắc như sắp vỡ cũng đã biến mất, thuyền trầm xuống sắp chìm lại nổi lên như trước.

Lụa trắng xung quanh khoang thuyền tung bay phần phật, dường như muốn mang theo cả chiếc thuyền bay lên, bên trong khoang thuyền nổi lên những dòng khí vù vù khó hiểu.

Biết là hai đại cao thủ đang đấu pháp, người trong khoang thuyền cũng không dám lộn xộn, muốn thoát khỏi đất thị phi này cũng không dám.

Hoắc Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn Miêu Nghị, không biết nói gì, phát hiện đụng vào tên này có chút xui xẻo, không ngờ rằng bởi vì tên này gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Lúc này, mọi người chỉ biết là chiếc thuyền này đang lúc lên lúc xuống,

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh cao vút như sét đánh thình lình từ đỉnh Ngọc Đô phong xa xa truyền tới, tràn đầy uy nghiêm vô tận, khiến cho người ta nghe thấy phải run rẩy trong lòng.

Lan Hầu đang đứng trên đám mây giữa không trung vung tay áo thu tay lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn, uốn người chợt lóe rồi biến mất, mây mù tụ tập lập tức tan thành mây khói.

Tiếng tiêu ở đầu thuyền ngưng bặt, Tiếu Tiếu đứng ở đầu thuyền mở mắt ra liếc nhìn bầu trời, cũng vung tay áo lên, sóng biếc xung quanh cuộn trào từ bốn phương tám hướng ập tới, trong nháy mắt bao phủ cả con thuyền hoa như một quả cầu khí nhanh chóng chìm xuống.

Người xung quanh đang quan sát lập tức phát hiện con thuyền hoa gây sóng gió kia thình lình biến mất.

Mà bọn Miêu Nghị trên thuyền lại phát hiện cả chiếc thuyền nhanh chóng tiến về phía trước ở đáy hồ, cảnh trí đáy nước lướt nhanh qua, Tiếu Tiếu đứng ở đầu thuyền vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã. Trong khoảnh khắc, thuyền hoa đi xa dưới đáy sông ngàn thước, ra khỏi tầm mắt đám phàm phu tục tử.