Từ lúc nàng bắt đầu vào, căn bản là không để mắt đến Vân Tri Thu, Vân Tri Thu đối với việc này sớm đã thấy nhưng không thể trách, biết tiểu cô tử (em gái của chồng) này vẫn luôn nhìn mình không thuận mắt, luôn cảm thấy giống như nàng cướp mất nam nhân của cô ấy, coi như là sớm đã có tâm lý chuẩn bị rồi.
Thế nhưng tiểu cô từ này lại vì một tên dâm tặc mà cuống thành như vậy, Vân Tri Thu âm thầm kinh ngạc, đều là nữ nhân đương nhiên có thể hiểu được tâm tư của nữ nhân, đây là ưu thế mà nam nhân không có được, nàng mơ hồ phát hiện ra Nguyệt Dao không giống như là vì chuyện chính sự, mà đơn thuần là vì Giang Nhất Nhất này, trái tim co thắt lại, hi vọng phán đoán của mình sẽ không là thật.
- Đều là đại cô nương rồi, lôi lôi kéo kéo còn giống cái gì chứ! - Miêu Nghị quát một tiếng, bắt lấy cánh tay Nguyệt Dao đẩy ra ngoài, thế nhưng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, thấy đôi mắt sáng của Nguyệt Dao ngơ ngác nhìn mình, lòng mềm nhũn ra, than thở:
- Nhiều người nhãn tạp, đừng để người khác nhìn ra cái gì, đi theo đằng sau ta.
Đối với muội muội này hắn vẫn luôn cho rằng mình không làm hết trách nhiệm của huynh trưởng, nhiều năm như vậy vẫn luôn không làm sao chăm sóc được, nếu không phải năm đó phụ mẫu thu nhận hắn, cho dù hắn không chết đói cũng bị ném vào trong Thành Nguyệt phủ rồi, sớm đã hóa thành xương nát rồi, đâu thể có ngày hôm nay, trong lòng luôn hổ thẹn, thế cho nên phần hổ thẹn này khiến cho hắn thà rằng để Vân Tri Thu ủy khuất một chút, cho dù Nguyệt Dao có làm ra chuyện gì quá đáng, việc tới trước mắt vẫn là không đành lòng trách cứ, vẫn luôn để Vân Tri Thu nhượng bộ nhiều hơn một chút, nhẫn nhịn nhiều hơn một chút, cũng không muốn để muội muội này chịu ủy khuất.
Nguyệt Dao liên tục vâng dạ gật đầu, nói:
- Đúng là đại ca thương muội nhất! - Ánh mắt long lanh phát ra dư quang liếc nhìn Vân Tri Thu, có chút ý vị thị uy.
Vân Tri Thu bĩu môi một cái, nếu nói trong lòng một chút chán ngán cũng không có vậy thì nàng cũng không làm được, chỉ là nàng biết, có vài chuyện không thể tranh cướp được, tâm tư của mình đều đặt ở nam nhân đó, tranh đi tranh lại tranh thắng rồi cũng là thua, chỉ có thể ủy khuất nhẫn nhịn, bằng không trưởng tẩu như mẫu (chị dâu cả như mẹ), nàng sớm đà động thủ giáo huấn rồi.
Nhưng Nguyệt Dao tiểu cô tử thích nũng nịu này lại đánh trúng điểm yếu trong lòng Miêu Nghị, hắn bấm ngón tay lên trán Nguyệt Dao một cái, nói:
- Giả trang thành lão thái bà, xấu chết đi được!
Nguyệt Dao xoa xoa chán, biết thái độ của đại ca đối với mình không thay đổi, việc liền dễ xử lý rồi, tâm tình cũng thoải mái hơn, lại đẩy sau lưng Miêu Nghị giục:
- Đại ca, nhanh lên, đừng chậm chạp thế.
Vân Tri Thu lẳ ng lặng đi theo phía sau trong lòng có chút không thoải mái, nói chính xác là có chút ghen tuông. Miêu Nghị đối với nàng từ trước đến nay không có loại ôn nhu này, nhưng nàng cũng hiểu, nàng và Miêu Nghị là tình phu thê, đối phương là tình huynh muội, không giống nhau, không thể đặt cùng nhau để so sánh được, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, luôn cảm thấy huynh muội hai người lúc ở bên nhau mình liền trở thành người ngoài.
Trong địa lao, Giang Nhất Nhất nhếch nhác đến mức không thể chịu nổi bị treo ở trên không, đối phó với loại người này dùng xích sắt e là sẽ xảy ra chuyện, vẫn còn chưa đủ, trong ngoài địa lao đều phát người canh chừng, đề phòng bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Vốn dĩ y phục trên người Giang Nhất Nhất cũng không còn, để không quá bất tiện, lúc này trên người được khoác một cái áo choàng che lại, chỉ là bên dưới áo choàng hai chân bạch cốt âm u, ngay cả thịt cũng không nhìn thấy nữa, có thể thấy là ở Tín Nghĩa Các đã gặp bao nhiều giày vò.
May mà cấp trên tạo áp lực phải sống, nếu không sợ là dâm tặc này đã chết trước khi bàn giao rồi, bên này ít nhiều cũng dùng tinh hoa tiên thảo giúp hắn kéo dài thêm, bằng không thật sự không thể bảo đảm khẩu khí này của Giang Nhất Nhất sẽ không đoạn
Miêu Nghị chắp tay đi vào thản nhiên nói một tiếng:
- Tất cả lui hết đi, không có lời của ta, bất cứ ai cũng không được vào.
- Rõ! - Thủ vệ trong ngoài nhận lệnh lui ra.
Sau đó Vân Tri Thu và Nguyệt Dao ở bên ngoài mới dám tiến vào.
Vừa thấy tình trạng bi thảm của Giang Nhất Nhất, Nguyệt Dao như bị một đòn nghiêm trọng. hai mắt mở to, bước chân thật lâu không di chuyển được, cuối cùng một tay che ngực, đôi môi run rẩy từ từ đến gần, phất tay áp thi pháp, mái tóc dài che mặt của Giang Nhất Nhất tán loạn bay ra lộ ra diện mạo thực.
- Giang đại ca! - Nguyệt Dạo kêu lên một tiếng sợ hãi che miệng lại, lảo đảo lùi về sau một bước, nước mắt lập tức rơi xuống, ra sức lắc đầu, khó có thể tin được những thứ trước mắt, nằm mơ cũng không thể ngờ được là Giang đại ca ôn văn nho nhà, ngọc thụ lâm phong đó lại bị giày vò thành ra bộ dạng này, cũng không biết là phải chịu bao nhiêu tội.
Tiếng “Giang đại ca” này cộng thêm phản ứng của Nguyệt Dạo, cũng thật sự là khiến cho Miêu Nghị và Vân Tri Thu cả kinh, đều kinh nghi bất định nhìn nàng, không ngờ rằng Nguyệt Dao lại có phản ứng lớn như vậy.
Ngoài địa lao, Phi Hồng cẩn thận tra xét xung quanh, nhìn thấy bên ngoài địa lao không có người, liền nín thở ngưng thần chậm rãi tiếp cận cũng bị một tiếng “Giang đại ca” đó ở trong địa lao truyền ra khiến cho kinh hãi. Sau khi đến gần cửa địa lao, nàng ta tưởng chừng như đến thở cũng không dám thở mạnh, đồng thời lắng tai nghe động tỉnh trong đó, cũng không ngừng quan sát xung quanh.
Nói thật, cử động này có chút mạo hiểu, nhưng nàng ta cũng không có cách nào khác nhận được thụ ý khẩn cấp của bề trên, lệnh cho nàng ta cần phải chú ý đến động tĩnh ở đây, có gì dị thường lập tức thượng báo, một khi phát hiện Ngưu Hữu Đức có dấu hiệu động thủ với Giang Nhất Nhất, thậm chí có thể công khai thân phận trực tiếp tạo áp lực ngăn trở.
Vì vậy, nàng ta không tiếc để cho nha hoàn thủ hạ dụ những người đang tụ tập ở gần đây đi.
“A...” nghe thấy âm thanh quen thuộc, Giang Nhất Nhất đang gục đầu dường như tỉnh lại từ trong trạng thái bán hôn mê, chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt mê man nhìn thăm dò, trước bắt ba người, lại không có một người quen, hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nguyệt Dao tháo cái nón xuống, tháo mặt giả của mình ra, giọng nói có vẻ run rẩy.
- Giang đại ca, là ta.
Ánh mắt của Giang Nhất Nhất dừng lại, trong tròng mắt đột nhiên bắt ra tia sáng kì dị, thân thể khẽ giãy dụa, gần như là vô thức hô lên trong yêu ớt.
- Nguyệt Dao... Nguyệt Dao... đi mau... đi mau... - Rất nhanh gần như lại ý thức được cái gì đó, nói: - Nguyệt Dao, nàng...