Vừa gặp mặt, Tư Mã Vấn Thiên liền hỏi:
- Thượng Quan, có chuyện gì mà lo lắng không yên gọi bọn ta đến gặp mặt vậy?
Thượng Quan Thanh vẻ mặt đau khổ, liên tục chắp tay nói:
- Xảy ra chuyện lớn rồi.
Tư Mã Vấn Thiên nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, hỏi:
- Chuyện lớn gì mà dọa ngươi thành ra như vậy? Bệ hạ muốn chém đầu ngươi hay sao?
- Đoán chừng cũng không khác biệt bao nhiêu. - Thượng Quan Thanh thấp giọng nói: - Không giấu gì hai vị, Giang Nhất Nhất là người của Quần Anh Hội, rơi vào trong tay Tín Nghĩa Các. - Thượng Quan Thanh đem sự việc đại khái kể lại một lượt.
Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán sửng sốt, mở to hai mắt hít một hơi khí lạnh nhìn đảo một lượt, cả hai đều ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, đều có chút không biết nên nói gì cho tốt.
- Việc này dưới cơn thịnh nộ của bệ hạ không cẩn thận thật sự sẽ muốn đầu của ta, mời hai vị đến đây, là hi vọng hai vị đến lúc đó giúp ta nói một chút, kính nhờ hai vị! - Thượng Quan Thanh liên tục chắp tay thi lễ nói.
Cao Quán trầm giọng hỏi:
- Ý của ngươi là nói, bây giờ bệ hạ vẫn không biết chuyện này sao?
Thượng Quan Thanh lắc đầu nói:
- Ta biết việc này có gạt cũng không gạt được, nhưng trước khi chưa tìm được cách giải quyết việc này, ta nào dám mở miệng nói với bệ hạ, may là bây giờ việc đã có thể xoay chuyển, xin nhờ hai vị.
Tư Mã Vấn Thiên liên tục cười lạnh, nói:
- Ta nói này Thượng Quan, ngươi bảo bọn ta đến tột cùng là phải nói cái gì cho tốt đây, việc này ngươi cũng dám chọc ra chỗ hở nữa sao?
Thượng Quan Thanh không lời chống đỡ, lại một lần nữa chắp tay xin giúp đỡ.
Cao Quán liếc mắt nói:
- Việc này ngươi nên tìm Phá Quân nhờ giúp đỡ đi, chỉ có hắn mới dám cứng rắn với bệ hạ, đầu của hai người bọn ta không cứng được như vậy.
“Ôi!” Thượng Quan Thanh mắt trợn trắng, nói:
- Lão Cao, ngươi là chê ta không chết sao? Phá Quân chó má đó tính tình của hắn ngươi còn không biết sao? Việc này sao có thể để Phá Quân biết được. Phá Quân mà biết việc xấu xa bẩn thỉu này, chỉ sợ sẽ không giúp ta cũng không nói, không cẩn thận cò bỏ đá xuống giếng giậu đổ bìm leo, vị đó ta trêu chọc không nổi, được không? Hơn nữa, việc đó làm sao có thể để quá nhiều người biết, thân phận của hai người các người không giống đều không phải.
Cao Quán:
- Ý của ngươi là nói, hai người bọn ta cũng thường xuyên làm chuyện người không thấy, cho nên mới tìm bọn ta có đúng không?
Tư Mã Vấn Thiên vô thức sờ sờ mũi, thật đúng là nói không sai, Cao Quán chấp chưởng Giám sát hữu bộ còn có thể kiên cường một chút, hắn chấp chưởng Giám sát tả bộ có thể nói là cũng làm không ít chuyện người không thấy được, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thủ đoạn bỉ ổi vô sỉ gì cũng có thể sử dụng so với việc Thượng Quan Thanh nói, chỉ nhiều hơn chứ không ít.
- Này! Đây là lúc nào rồi, ngươi còn muốn tranh cãi với ta làm cái gì? - Thượng Quan Thanh kéo tay áo hai người, nói: - Đi thôi các ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu được đúng không?
Hai người thực sự không muốn dính vào việc này, bởi vì có thể tưởng tượng được phản ứng của bệ hạ sau khi viết chuyện, lúc này đụng vào sợ là không có kết quả tốt gì. Nhưng cũng không có cách nào khác, Thượng Quan Thanh dầu sao cũng là người bên cạnh bệ hạ, cũng thường xuyên âm thầm chỉ điểm cho bọn họ, hai người cũng coi là đã nhận của Thượng Quan Thanh không ít nhân tình rồi, không nói trả ân tình, chí ít sau này cũng có lúc cần tới Thượng Quan Thanh nói giúp bọn họ ở trước mặt bệ hạ.
Hai người bất đắc dĩ đành phải đi theo đằng sau, sau khi vào cung, thấy đi về phía hậu cung, Tư Mã Vấn Thiên cau mày hỏi:
- Bệ hạ ở đâu?
- Ở Đông cung. Thượng Quan Thanh trả lời.
Lại ở chỗ Thiên Phi đó sao? Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán vô thức liếc nhìn nhau, bây giờ chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, bệ hạ sủng ái Thiên Phi đúng thật là không bình thường.
Trên đường, ba người thương lượng làm cách nào để giải quyết việc này.
Sau khi đến cửa Đông Cung, Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán không tiện đi vào, bên trong là tẩm cư của Thiên Phi, hai đại nam nhân không được tự tiện xông vào. Thượng Quan Thanh thì bước nhanh vào trong, đến bên ngoài cửa điện nói:
- Bệ hạ, Tư Mã tả sứ và Cao hữu sứ cầu kiến.
Không bao lâu, Thanh Chủ ăn mặc một bộ quần áo lót mỏng nhẹ khoác mái tóc đi ra, nhìn trên mặt hơi có ý cười dường như tâm tình rất tốt, vuốt cằm nói:
- Bảo bọn họ vào đi. - Nói xong liền bước xuống dưới bậc, đi vào tòa đình nhỏ trong vườn.
Rất nhanh, Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán cùng nhau đi vào, sau khi vào trong đình hành lễ xong, đều tự tìm những việc quan trọng để bẩm báo, không có cách nào khác, bây giờ phải phối hợp với Thượng Quan Thanh để diễn trò, không có việc gì cũng phải nghĩ cách bịa ra một chút chuyện để ứng phó.
Thượng Quan Thanh đứng ở bên cạnh Thanh Chủ những lại làm bộ dạng không có việc gì, trong lòng lại có cái gì, biểu hiện ra mặt cũng nhìn không ra bất cứ manh mối nào, khiến cho Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán đều chửi thầm trong lòng không thôi.
Việc lớn đã báo cáo xong, sau khi Thanh Chủ cho một chút ý kiến, theo lệ cũ hỏi một câu:
- Gần đây các nơi có còn ổn định không?
Tư Mã Vấn Thiên trả lời:
- Tạm thời không có việc gì khác, thực ra vừa mới nhận được một tin tức, nghe nói tên dâm tặc đại danh đỉnh đỉnh Giang Nhất Nhất nhiều lần không bắt được đó đã sa lưới ở Quỷ thị, đã rơi vào trong tay của Quỷ thị Tổng trấn phủ Ngưu Hữu Đức.
Thanh Chủ gần như có chút xúc động, nhanh chóng mở to hai mắt.
Cao Quán thản nhiên nói:
- Thần ở đây vừa rồi cũng nhận được tin tức này, hình như là rơi vào tay Tín Nghĩa Các trước, sau đó Tín Nghĩa Các lại chuyển đến tay Ngưu Hữu Đức.
- Rơi vào tay của Tín Nghĩa Các sao? - Thanh Chủ nhất thời ngồi không yên, ầm! Vỗ một cái lên mặt bàn bằng ngọc thạch, nói chính xác là chiếc bàn do nguyện lực đông kết thành, ngay lập tức vỡ tung tóe trên mặt đất.
Động tĩnh này khiến cho thủ vệ phía ngoài cùng nhau hiện thân, người ở bên trong Đông Cung cũng kinh ngạc hiện thân xem động tĩnh, ngay cả Chiến Như Ý đang mặc y phục bằng voan mỏng cũng đứng ở cửa nhìn xem.
Thanh Chủ bỗng nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn xung quanh, vung tay lên, nói:
- Không có việc của các ngươi, cút hết đi cho trẫm!