Nghĩ đến chuyện trước đó cố ý kéo cổ áo để lộ ngực thu hút sự chú ý của những người này, sắc mặt Lâm Bình Bình lại đỏ bừng, vội vàng bổ sung một câu:
- Tiểu phụ nhân cũng chỉ là muốn lợi dụng chút bề ngoài kiếm ăn một chút, thật sự không hề làm những chuyện dơ dáy bẩn thỉu.
Nàng đã từng bán thân hay chưa, không quan trọng đối với mọi người, bất quá ai ai nghe vậy cũng bùi ngùi cảm khái. Có thể tưởng tượng nỗi chua cay mưu sinh của một nữ nhân con nhà khá giả trong hoàn cảnh khó khăn như vậy vất vả tới mức nào.
La Song Phi liếc nhìn Lâm Bình Bình, ánh mắt có hơi mất tự nhiên, trong lòng y biết rõ ràng mình đã làm chuyện tốt gì với người ta, vội ho một tiếng nói:
- Ngươi cực khổ nuôi lớn đứa con này, nó lại không có lòng hiếu thảo, ngược lại muốn đuổi ngươi đi, cần nó để làm gì chứ?
Lâm Bình Bình sợ tên này lại muốn phá tiệm, vội vàng bảo vệ con mình:
- Thật ra thì mới đầu vẫn tốt, chẳng qua là thời gian lâu dài khó tránh khỏi sẽ có chút thành kiến, chúng đối xử với ta coi như tốt.
Thật ra thì chuyện này cũng chẳng khác nào đạo lý không có đứa con hiếu thảo nào trước giường cha mẹ bệnh lâu, vốn là tu sĩ sống lâu hơn phàm nhân, ngoại trừ một mình La Song Phi cất tiếng hừ lạnh, tất cả những người khác cũng có thể hiểu được.
Mà bên này hai vợ chồng cũng lục tục mang rượu và thức ăn lên, trong điếm không có người làm nào khác.
Mọi người nếm thử rượu và thức ăn, thật sự không dám khen ngợi, mùi vị không ra gì, chẳng trách nào làm ăn không khá, nhưng nể mặt Lâm Bình Bình nên cũng không nói gì.
Chỉ có La Song Phi quay đầu về phía đôi phu thê phun thức ăn trong miệng xuống đất.
Động tác tên này có vẻ khoa trương, mặc dù mùi vị không ra gì nhưng cũng không tới nỗi khó ăn phải phun ra, chẳng qua là không được ngon mà thôi, khiến cho đôi phu thê lúng túng xấu hổ.
Chuyện này như một cái tát vào mặt, nhưng cũng coi như đã giúp cho đôi phu thê hoàn toàn hiểu được nguyên nhân tại sao mình làm ăn không tốt.
Mấy bàn rượu và thức ăn khác, mọi người cũng tùy tiện nếm thử.
Đúng là không hợp khẩu vị, mọi người cũng không vì nể mặt Lâm Bình Bình mà phải chịu thiệt thòi, không cần thiết phải cố nuốt, tự nhiên rời đi.
Lúc xuống lầu tính tiền, La Song Phi vỗ quầy đe dọa lão bản:
- Bao nhiêu tiền?
Lão bản lộ vẻ lúng túng nhìn Lâm Bình Bình, nặn ra nụ cười nói:
- Số lẻ coi như không tính, ba ngàn bạch tinh!
- Khó ăn muốn chết, còn tính mắc như vậy, nếu không nể mặt nhạc mẫu ngươi, hôm nay đại gia đã san bằng điếm này!
La Song Phi hừ lạnh một tiếng, đang muốn bỏ tiền, Miêu Nghị đã thuận tay ném một kim tinh lên trên quầy.
- Không cần.
Nói vừa dứt câu Miêu Nghị ra hiệu cho La Song Phi không được gây chuyện, dẫn mọi người rời đi.
Một kim tinh bằng một vạn bạch tinh, Miêu Nghị cho thêm bảy ngàn hiển nhiên là vì nể mặt Lâm Bình Bình.
- Khách quý đi thong thả.
Đôi phu thê có niềm vui bất ngờ, vội vàng tiễn khách đưa đến ngoài cửa.
Lâm Bình Bình cũng bước nhanh đuổi thêm bên người Miêu Nghị, vội vàng chắp tay xin lỗi, nói sẽ dẫn bọn Miêu Nghị tới chỗ khác ăn ngon hơn.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, mọi người nhịn mười ngày nửa tháng không ăn cái gì cũng không sao, bây giờ cũng đã mất khẩu vị, đổi chủ đề hỏi:
- Đô thành có địa phương nào đặc sắc nhất?
Lâm Bình Bình đáp lại:
- Nói đến chỗ đặc sắc nhất, nếu như Đại nhân có thể ở thêm mấy ngày, mấy ngày sau chính là ngày các lộ cung chủ dẫn người đến đô thành ra mắt Quân Sứ nộp lên thu hoạch hàng năm. Hôm ấy là ngày Tết, sẽ có lễ hội thi hoa khôi của các thanh lâu lớn, có thể nói là náo nhiệt vô cùng.
- Được, vậy thì ở thêm mấy ngày…
La Song Phi bên cạnh lập tức vỗ tay khen hay, y rất thích náo nhiệt, bất quá rất nhanh vẻ mặt cứng đờ, phát hiện mình lại làm chủ giúp Miêu Nghị rồi, yếu ớt quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị, đổi thành câu hỏi:
-... Có được hay không?
Xem ra chuyện trước đó Miêu Nghị dưới cơn nóng giận đuổi y đi ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng, nên y cũng tỏ ra mềm mỏng hơn trước.
Miêu Nghị đang muốn tới đô thành kiến thức một phen, nghe được các đại cung chủ Thìn lộ cũng tới, rất là động lòng.
Người có địa vị cao nhất mà hắn từng gặp là Dương Khánh, cũng muốn thử xem có cơ hội nhìn mặt các vị cung chủ hay không. Theo lý thuyết điện chủ dưới quyền cung chủ cũng có thể đồng hành hộ tống, nói không chừng còn có thể thấy điện chủ Trấn Ất điện có dung mạo thế nào, tức thì gật đầu một cái.
La Song Phi lập tức huơ tay múa chân hoan hô.
Đi tới đô thành có một chỗ không thể không đi, chính là Phương Thốn đảo dành cho tu sĩ trong thành tụ hội, tên như ý nghĩa, là một hòn đảo giữa sông.
Mấy người mướn một chiếc thuyền, thưởng thức cảnh thuyền lui tới trên sông, từ từ cặp bờ, lên đảo du ngoạn.
Trên đảo tu sĩ tụm năm tụm ba thành đoàn đi lại, hoặc ngồi trên chiếu trò chuyện cũng là đề tài tu hành, nghe được thảo luận nhiều nhất chính là Tinh Tú Hải Kham Loạn hội mấy năm sau, ba trăm năm cử hành một lần, đã không còn xa nữa. Mấy năm đối với tu sĩ chỉ như một cái búng tay, đến lúc đó sáu quốc đô sẽ phái ra thật nhiều nhân mã tham dự, đó chính là một trường chém giết đẫm máu một mất một còn.
- Không biết đến lúc đó Nam Tuyên phủ sẽ phái người nào đi…
Miêu Nghị nghe được thảo luận, không khỏi hỏi, lắc đầu một cái, suy đoán cũng không ai muốn đi, bởi vì đi một lần không biết sẽ chết bao nhiêu.
Điền Thanh Phong trấn an nói:
- Phủ chủ luôn luôn coi trọng Đại nhân có thừa, hẳn là sẽ không chỉ Đại nhân đi.
Miêu Nghị cười ha hả, thật ra hắn không hề lo lắng chút nào về chuyện này. Mặc dù nói là tu sĩ tinh anh tu vi Hồng Liên trở xuống tham gia, nhưng điện chủ Hoắc Lăng Tiêu thưởng thức Dương Khánh như vậy, cho phép y thân kiêm hai phủ, chắc chắn sẽ không để cho Dương Khánh đi.
Mà danh ngạch Nam Tuyên phủ lại là do Dương Khánh báo lên, Dương Khánh đối xử với Miêu Nghị không tệ, mặc dù giáng hắn xuống làm mã thừa nhưng trên thực tế vẫn để cho hắn nắm Đông Lai động. Huống chi hắn đã cứu mạng Tần Vi Vi, hẳn sẽ không để cho hắn chạy đến Tinh Tú Hải chịu chết.
Đang lúc này lại có tán tu bu lại, Lâm Bình Bình một mực cảnh giác bốn phía nhanh chóng đứng ra, đưa tay ngăn trở người tới nói:
- Là khách nhân của ta.
Chuyện này khiến cho người ta cảm thấy nàng kiên quyết bảo vệ ích lợi của mình.
Không có cách nào, thông thường người tới đảo này toàn là tu sĩ, mà loại người như Miêu Nghị có một đám đông đi theo sau vô cùng nổi bật, người có tầm nhìn lập tức có thể nhìn là người có thân phận từ ngoại địa tới.
Trên đảo này không thiếu tán tu cần việc làm giống như Lâm Bình Bình, mà bọn Miêu Nghị là khách nhân Lâm Bình Bình vất vả lắm mới lôi kéo được, tự nhiên không muốn bị người khác cướp đi, trước đó cũng đã ngăn cản mấy đợt tán tu muốn đoạt mối làm ăn.
Đám tán tu bị ngăn lại có kẻ còn chưa từ bỏ ý định, thế nhưng bọn Miêu Nghị coi như là tương đối phối hợp với Lâm Bình Bình, không để ý tới kẻ đó tiếp tục đi về phía trước, làm cho đối phương hết hy vọng.