Ra khỏi Thiên Tẫn Cung, Thượng Quan Thanh nghênh đón đuổi theo, Thanh Chủ bỗng nhiên nói một cầu:
- Thượng Quan, ngươi cảm thấy Thiên Phi làm Thiên Hậu thì sẽ thế nào?
“A!” Thượng Quan Thanh bị dọa cho giật mình, sao đột nhiên lại có ý niệm này, hắn biết được Thanh Chủ thực sự yêu thích Chiến Như Ý, thế nhưng cũng không đến mức phế hậu để lập Chiến Như Ý chứ!
Mặc dù hắn nắm trong tay Thiên Cung, nhưng chuyện ở hậu cung hắn luôn luôn không nói gì nhiều, nhưng mà phế hậu thực sự là chuyện trọng đại, hắn không thể không nhắc nhở, nói:
- Bệ hạ! Ngàn vạn lần không thể được! Một khi phế Thiên Hậu rồi, ở chỗ Hạ Hầu gia mà nói, đó chính là có dấu hiệu muốn động thủ với Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia sẽ có phải ứng như thế nào có thể nghỉ đến cũng biết, đến lúc đó chính là thiên hạ đại loạn! Nếu bệ hạ thực sự sủng ái Thiên Phi nương nương, vậy thì hãy thương tiếc Thiên Phi nương nương, lão nô nói câu không nên nói. Thiên Phi nương nương đó tính cách không tranh với đời cũng thực sự không thích hợp ngồi ở vị trí người đứng đầu hậu cung, thật sự muốn ngồi lên, chẳng khác nào hại cô ấy!
- Không tranh với đời! Ôi! Đúng thật! - Thanh Chủ lắc đầu, lời này nói đến trong lòng âm ta, chỉ chỉ tay về phía Thiên Tần Cung, nói: - Cho dù Thiên Phi như thế, nhưng vẫn có người không muốn bỏ qua cho nàng, muốn đẩy nàng vào chỗ chết, thật là đáng ghét! Thượng Quan, hậu cung bên này, ngươi phải để tâm nhiều hơn đến việc bảo vệ Thiên Phi, đừng để người khác dùng thủ đoạn gì đó vượt quá giới hạn với nàng làm ra chuyện không thể vãn hồi được nữa!
- Vâng! Lão nô nhất định sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không qua loa! - Thượng Quan Thanh thở phào một hơi, vội vàng trả lời.
Thiên Nhai, trăng sáng cả vùng trời, sóng lớn vỗ vào bờ, đỉnh núi cao nghìn trượng, trang viên rộng lớn tọa lạc thuận theo thế núi, trên cửa lớn phong cách cổ xưa có bốn chữ lớn “Hoàng Phủ Thế Gia“.
Sân nhà rộng lớn, tiếng đàn cổ vang lên u oán như chất chứa bao nhiêu nổi hận thầm kín, trong đình, Hoàng Phủ Quân Nhu mặc y phục trắng như tuyết, mái tóc dài xõa vai, mười ngón tay đang gảy đàn, trên mặt tràn đầy sự mất mát, phiền muộn trong lòng càng không có cách nào giải trừ được, thậm chí còn tích tụ lại thành oán hận!
Bây giờ mặc dù nàng đang bị giam cầm ở đây, mặc dù không có cách nào liên hệ được với bên ngoài, thế nhưng mẫu thân cũng không ngừng đi cho nàng biết chuyện ở bên ngoài, có vài chuyện nàng cũng biết được thông qua miệng mấy nha hoàn phục vụ.
Nàng không ngờ, thật sự không ngờ được là: Ngưu Hữu Đức lại sẽ vì Vân Tri Thu mà làm ra chuyện lớn như vậy, năm xưa lúc ở Thiên Nguyên Tinh Thiên Nhai đã nghe nói việc Ngưu Hữu Đức yêu thích Vân Tri Thu, nàng cũng có lòng kết giao với Vân Tri Thu, cũng không dò tìm ra được cái gì, ai ngờ tình cảm của Ngưu Hữu Đức và Vân Tri Thu lại sâu đậm đến mức độ như vậy.
Vậy nàng là gì đây? Bi phẫn trong lòng khó mà có thể diễn tả được cảm giác bản thân mình giống như một kẻ ngốc, bị Ngưu Hữu Đức đùa bỡn!
Thật là nực cười, nàng còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đức vì mình mới không nạp Phi Hồng làm chính thất (vợ cả), thì ra không phải là vì nàng, mà là vì Vân Tri Thu! Thật là nực cười, nàng còn tưởng tằng mình mới là nữ nhân ở phía sau mà Ngưu Hữu Đức thật lòng thương yêu, hóa ra người thực sự cất giấu ở phía sau căn bản không phải là nàng, nàng chỉ là đồ chơi để Ngưu Hữu Đức thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị phát tiết dục vọng mà thôi!
“Haiz!” Một tiếng than nhẹ vang lên ở phía sau, tiêng đàn dừng lại, Hoàng Phủ Quân Nhu quay đầu vừa nhìn chỉ thấy mẫu thân Hoàng Phủ Đoan Dung không biết đã đứng đằng sau nàng từ lúc nào, vẻ mặt trìu mến nhìn mình.
- Mẹ đã về rồi. - Hoàng Phủ Quân Nhu đứng dậy hành lễ.
Hoàng Phủ Đoan Dung đưa tay ra giúp nàng gỡ mái tóc trên vai do dự nói:
- Có chuyện này ta không biết có nên nói với con hay không.
Hoàng Phủ Quân Nhu trầm mặc cúi đầu, nói:
- Bọn họ đã thành hôn rồi đúng không?
- Đúng vậy, thành hôn ở Ngự Viên, cả đại thần trong triều đều tới chúc mừng. Thiên Đế, Thiên Hậu đích thân giá lâm đến cổ vũ... cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Hoàng Phủ Đoan Dung hai tay nâng mặt con gái lên. nói:
- Tỉnh mộng chưa?
Hoàng Phủ Quân Nhu cuối cùng cũng sụp đổ, thoát khỏi tay của mẫu thân, ngồi xổm trên mặt đất, ôm mặt khóc nức nở.
Tiếng đàng leng keng thùng thùng vang lên, Hoàng Phủ Đoạn Dung không khuyên nhủ con gái, mà lại ngồi xuống gãy đàn, giai điệu tràn đầy sự vỗ về, an ủi.
Cũng không biết khóc trong bao lâu, Hoàng Phủ Quân Nhu đứng lên, lau khô nước mắt trên mặt, quay người lại nói:
- Mẹ, thả con ra ngoài làm việc đi.
Mười ngón tay của Hoàng Phủ Đoan Dung dừng lại trên dây đàn, nói:
- Muốn ra ngoài tìm hắn báo thù sao? Hắn đã leo lên đứng đầu hào môn thiên hạ rồi, bối cảnh hôm nay của hắn chính là Khấu Thiên Vương - một trong Tứ Đại Thiên Vương quyền lực nhất thiên hạ, cho dù là Thiên Đế cũng không thể vô duyên vô cớ lấy hắn ra làm gì, Hoàng Phủ gia chúng ta trêu chọc không nổi đâu, trừ phi có một ngày Khấu gia sụp đổ, bằng không con chỉ có thể âm thầm nuốt xuống thua thiệt này, con có hiểu không?
Hai mắt Hoàng Phủ Quân Nhu đỏ bừng lên, mũi thút thít một tiếng, lại một lần nữa lấy tay áo lau mặt, nói:
- Việc này là do con gái tự chuốc lấy, không trách được người khác, việc đã trải qua rồi, con gái từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ gì với hắn, cũng không muốn có liên quan gì với hắn nữa, từ nay gặp nhau như người qua đường!
Tiến đàn ngừng lại, hai tay Hoàng Phủ Đoan Dung đặt trên dây đàn, lặng lẽ gật đầu nói:
- Biết nhận lỗi là tốt, hiểu rõ là tốt!
Thế gian phồn hoa không tránh khỏi tuyết vũ phong sương, trời âm u, hoa tuyết bay đây trời.
Nam tử dáng vẻ cao lớn, khoác một bộ áo choàng băng lông màu trăng, lông xù vây quanh cổ làm hé ra khuôn mặt anh tuấn, thần thái điềm tĩnh, khí chất ôn nhã như ngọc, nổi bật vô cùng, trong tay cầm một chiếc dù bằng giấy dầu, dưới chiếc dù bằng giấy dầu, có một nữ nhân đi cùng cũng khoác một bộ áo lông màu trắng, dung mạo như thiên tiên, khuôn mặt trong sáng như trăng, mũi ngọc môi đỏ, khí chất như lan, thực sự là khuynh quốc khuynh thành.
Một đôi nam nữ giống như kim đồng ngọc nữ xuất hiện ở trên đường phố thế tục, giống như một bức tranh, khiến cho người đi đường liếc mắt không thôi.
Nữ không phải là người nào khác, mà chính là Nguyệt Dao, nam tên là Giang Lang.
Hai người lặng lẽ đi trên đường, đạp lên tuyết chầm chậm đi, Nguyệt Dao dường như cau mày không hiểu, Giang Lang thỉnh thoảng nhìn nàng một cái, chiếc dù trong tay không quên cố gắng giúp Nguyệt Dao ngăn bản tuyết bay.