Phi Thiên

Chương 2562: Rút thăm (1)

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra, Tra Như Diễm cũng lười biếng không muốn suy nghỉ thêm nữa, ngược lại lão gia và quản gia bình thường hay tránh né nàng cũng ở sau lưu âm mưu việc gì đó thần thần bí bí, ngươi đi hỏi cũng không hỏi được đáp án, ngược lại còn bị đuổi đi bằng một câu “Đầu óc đó của ngươi thì hiểu cái gì“.

Tóm lại nàng tin tưởng một điểm đó là bất kể như thế nào đi chăng nữa, lão gia và quản gia sẽ không hại con gái của mình là đúng.

- Ngưu Hữu Đức này cũng quá kiêu ngạo càn quấy rồi, đúng là đáng phải ngàn đao vạn quả, ta xem lần này hắn làm sao thoát khỏi kiếp này đây! - Tra Như Diễm liếc nhìn Miêu Nghị đang bị hỏi khẩu cung, trong miệng khẽ hừ lạnh một tiếng, điệt tử (cháu trai) của nàng chết trong tay Miêu Nghị, thù này nàng vẫn còn ghi nhớ, nếu không phải là Thiên Mão Tinh Quân - Bàng Quán đã nghiêm khắc cảnh cáo, thậm chí đã viết xong hưu thư (giấy từ vợ) cho nàng xem, khiến nàng vô cùng sợ hãi, nàng sớm đã muốn dùng tất cả biện pháp để tìm Miêu Nghị báo thù rồi.

Vốn con muốn nguyền rủa thêm hai ba câu, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra quản gia Trần Hoài Cửu đến rồi, nên đành ngậm miệng lại.

- Câu quản gia, Mị Nhi sẽ không có chuyện gì chứ?

- Nương nương yên tâm, sẽ không sao đâu.

Nghe nói con gái mình bị cuốn vào chuyện thị phi, còn chết không ít con cháu quyền quý, Vương Phi Mị Nương cũng đứng ngồi không yên, chạy đến xem một chút, con gái mình vẩn bị giam giữ, có chút luống cuống, muốn đi vào gặp mặt con gái mình, nhưng lại bị quản gia Câu Việt ngăn lại.

Mà sau khi thẩm vấn ở hiện trường xảy ra vụ việc, Hoa Nghĩa Thiên cũng lấy được một phần danh sách, Quảng Mị Nhi và Lạc Quy đại khái cũng nhớ được có những con cháu quyền quý nào trước đó đã tới nơi này, tạo thành được một danh sách.

- Hạ lệnh phong tỏa Ngự Viên, chưa có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào.


Hoa Nghĩa Thiên truyền đạt từng pháp chỉ xuống, lại sao chép một phần sanh sách đưa cho một vị Hồng giáp đại tướng, nói:

- Ngươi đưa người đi tìm cho đủ những người trong danh sách này, giam giữ toàn bộ lại để lấy chứng cứ, nhà nào không chịu giao người ra, lập tức thượng báo!

- Rõ! - Hồng giáp đại tướng nhận lệnh rời đi.

Vừa quay trở lạ, Hoa Nghĩa Thiên lại nghiêng đầu phân phó một tên Hồng giáp đại tướng khác:

- Giữ nguyên hiện trường, trước khi việc này có kết luận, chưa có thượng lệnh (lệnh của cấp trên), không cho phép bất cứ người nào đến gần.

- Rõ! - Người này cũng nhận lệnh, lại triệu tập bộ hạ dưới trướng để truyền đạt lại.

Quay lại, Hoa Nghĩa Thiên chắp tay sau lưng đi đến chỗ Miêu Nghị, thản nhiên nói:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi hà tất gì phải tự làm khổ mình.

Miêu Nghị hỏi lại:


- Đại đô đốc chẳng lẽ ngài không nhìn ra bọn họ đến là muốn dồn ta vào chỗ chết hay sao?

Hoa Nghĩa Thiên trả lời:

- Ngươi đã có chuẩn bị rồi cớ sao mà phải vì mình mà phải một mất một còn?

Miêu Nghị không nói, có vài việc không cần phải giải thích.

Đúng lúc này, Hoa Nghĩa Thiên nhận được tinh linh truyền tin, người nhà của người chết thấy hắn đã hỏi xong, nhưng vẫn không chịu để bọn họ tiếp xúc với người chết, rối rít đi lên phía trước đệ trình, bề trên hạ lệnh cho Hoa Nghĩa Thiên, lệnh cho hắn đưa người rời đi, thi thể để cho người nhà đưa đi, người còn lại cũng không cần giam giữ nữa, thả hết toàn bộ.

Hoa Nghĩa Thiên đương nhiên là nhận lệnh, hạ lệnh cho Cận vệ quân rời đi, cũng đưa Miêu nghị đi, không đưa đi không được. Miêu Nghị ở đây không cẩn thận sẽ khiến cho nhiều người tức giận trực tiếp bị đập chết. Quản gia Trần Hòa Cửu đứng hầu hạ bên cạnh Tra Như Diễm nhìn Miêu Nghị, không dễ gì phát hiện ra hắn khẽ mỉm cười với Miêu Nghị. Miêu Nghị theo đám người rời đi trong lòng biết rõ cũng khẽ gật đầu, như là tỏ ý cảm tạ. Hiện trường ngoài hai người, bọn họ ra không còn ai biết rõ sự mờ ám ở trong này, cũng sẽ không công khai bất kỳ một ai, bao gồm cả Khấu gia.

Đông quân chưởng lệnh Doanh Cửu Quang, Hạ hạt Tử, Sửu, Hoàng ba lộ Nguyên Soái, Nam quân chưởng lệnh Ngô Đức Phương, Hạ hạt Mão, Thần, Tị ba lộ Nguyên Soái, Tây quân chưởng lệnh Quảng Lệnh Công, Hạ hạt Ngọ, Vị, Thân ba lộ Nguyên Soái, Bắc quân Khấu Lăng Hư, Hạ hạt Tây, Thú, Hợi ba lộ Nguyên Soái.

Việc lần này là Doanh gia bên đó và Ngô gia bên đó liên thủ ngấm ngầm giở trò quỷ, tránh né Quảng gia và Khấu gia, tránh né người của Khấu gia bên đó là vì nguyên nhân gì không cần nói cũng biết, còn tránh né Quảng gia là bởi vì muốn lợi dụng con trai của Thân Lộ Nguyên Soái Lạc Mãng, mà Thiên Mão Tinh Quân Bàng Quán chính là thủ hạ của Mão Lộ Nguyên Soái, giống như người của Ngô gia bên đó, thêm mối thù giữa Miêu Nghị với nhà Bàng Quán mọi người ai cũng biết, cảm thấy tương đối tin cậy, cho nên cũng lôi kéo con gái của Bàng Quán vào việc này, may mắn là, quan hệ giữa Bàng Quán và Miêu Nghị có người không thể thấy được quan hệ này ngay cả phu nhân của Bàng Quán - Tra Như Diễm cũng không biết.

Sau khi Bàng Quán biết được từ trong miệng con trai, sao có thể để cho Miêu Nghị xảy ra chuyện, hắn và Miêu Nghị còn có mưu cầu lợi ích lớn hơn nữa, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn không để ý đến, sớm đã âm thầm móc nối với Miêu Nghị, để Miêu Nghị sớm có chuẩn bị.

Mặc dù Khấu gia cũng lo lắng lần Viên Khánh này sẽ xảy ra chuyện, việc đầu tiên là nhắc nhở Miêu Nghị cẩn thận, nhưng Miêu Nghị cũng biết được tình hình cặn kẽ từ chỗ Bàng Quán bên đó, ngay cả việc Lạc Quy trúng giải khi rút thăm, Miêu Nghị cũng biết, có thể không có chuẩn bị gì sao?

Miêu Nghị lúc ấy vừa nghe, liều nói với Bàng Quán, để Bàng Quán đưa con trai con gái rời đi.

Bàng Quán vừa nghe thấy liền cả kinh, đây là tiết tấu muốn động thủ, không thể khuyên nhủ Miêu Nghị được, thế nhưng cũng nhắc nhở Miêu Nghị. Thân Lộ Nguyên Soái Lạc Mãng là một người tính tình trung lập, nhất yêu quý con trai út, biết con trai út đầu óc không được tốt, vì muốn bảo đảm cho con trai sau này được giàu sang phú quý, thậm chí còn có ý định để cho con trai này lấy viên ngọc minh châu trên tay của Quảng Lệnh Công, những con trai có quyền có thể khác cũng không được đối xử như vậy, hắn cưng chiều con trai út thế nào chỉ cần nghĩ cũng biết. Những người đó muốn đẩy Lạc Quy vào chỗ chết có thể nói tâm tư vô cùng ác độc, nếu có thể giữ một mạng của Lạc Quy, chắc chắn Lạc Mãng sẽ nhớ ân tình này của ngươi, nếu ngươi giết chết Lạc Quy, chắc chắn Lạc Mãng và ngươi sẽ không chết không thôi, Quảng Lệnh Công bên đó e là cũng không thể không vì Lạc Mãng mà xuất đầu lộ diện, để cho Miêu Nghị nghĩ lại mà đi.