- Đệ điên rồi! - Văn Trạch giận giữ quát lên một tiếng.
Miêu Nghị nhìn đám người đã chạy không còn bóng, thản nhiên nói:
- Văn đại ca nặng lời rồi, Ngưu mỗ phụng mệnh bảo vệ Ngự Điền, có người công nhiên giẫm đạp phá hủy công sức vất vả cực nhọc của các nương nương, vả lại còn công nhiên chống lại, đơn giản chính là vô cùng càn rỡ điên cuồng, nếu như đệ không quản mới thực sự là điên rồi, đệ tận trung công tác không làm sai chỗ nào, chắc chắn bề trên phải khen thưởng đệ mới đúng!
“...” Văn Trạch á khẩu không trả lời được nhìn những lương thực rau củ trong điền địa đã bị phá hủy, đại khái đã hiểu ra được dụng ý của Miêu Nghị, khóe miệng co quắp một chút.
Hai gã Hồng giáp đại tướng khác nhìn những thứ bị phá hủy trong Ngự Điền, ngơ ngác nhìn nhau, cũng là không lời nào chống đỡ được.
Đám người của Hắc Long Ti kia vã mồ hôi hột, nghe uy doanh của vị tiền nhiệm đã lâu, hôm nay cũng coi như đã được mở mang kiến thức rồi, thực sự là quá mạnh rồi, những người bị hắn giết là người nào chứ. Viên Khánh lần này xem ra thực sự quá náo nhiệt rồi.
Quảng Mị Nhi đứng lẻ loi ở phía xa cả kinh bụm miệng lại, đó thật sự là gương mặt kinh hãi hoảng sợ, dường như lại trở về tình cảnh mà nàng đã nhìn thấy trên thành ở Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai.
Có nằm mơ nàng cũng không thể ngờ được là chớp mắt đã biến thành bộ dạng này, lúc trước vừa mới đến Ngự Viên còn đang nói cười như các bằng hữu, lúc này máu chảy đầy đấy, phơi thây trên mặt đất, vừa rồi Lạc Quy còn càn rỡ điên cuồng giờ đã run lẩy bẩy dưới chân Ngưu Hữu Đức, ngay cả động đậy cũng không dám.
Bằng hữu gì, Lạc Quy gì cũng tạm thời mặc kệ hết, sắc mặt Quảng Mị Nhi đang hoảng sợ cũng dần dần trở lại bình thường, hai tay đang che miệng cũng chậm rãi buông xuống, hàm răng khe khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị có chút thay đổi khác thường, có chút dính ướt.
Đại khái nàng cũng có chút hiểu được tại sao lúc đầu mẫu thân lại nóng ruột như vậy, những bằng hữu của nàng bình thường cao cao tại thượng hô tới quát lui với đám hạ nhân, những bằng hữu đó bình thường hoa lệ bất phàm giống như không làm gì không được. Vừa mới còn bộ dạng hùng hổ dọa người ngông nguồn tự cao tự đại, nhưng một khi đụng phải thật sự, lập tức như thổ kê ngõa cẩu (gà chó làm bằng đất), sợ đến mức bỏ chạy chối chết.
Trái lại Miêu Nghi thực sự là nhìn bọn người này giống như thổ kê ngõa cẩu, chỉ tiện tay giết đi mà thôi, mặt không biến sắc, cũng không chớp mắt lấy một cái, trong nháy mắt đã giết chết mười mấy người, nhát thương kia cắm xuyên vào đất, một chân trấn áp Lạc Quy, thuận thế dương cung khí thế bắn vào đại điêu, thự sự là cử trọng nhược khinh, rõ ràng dứt khoát, đối lập hoàn toàn với cảnh tượng các bằng hữu xung quanh hoang mang toán loạn chạy mỗi người một ngã, thực sự là khí phách khủng khiếp, quá nam nhi, một chút cũng có thể hoàn toàn chinh phục được nàng!
Một màn khí phách ngang ngược đó, Quảng Mị Nhi suy nghĩ đến ngây dại, đôi mắt sáng long lanh chăm chú nhìn Miêu Nghị.
Ánh mắt Văn Trạch đang nhìn những thứ bị phá hoại trong điền địa lại di chuyển đến mặt Miêu Nghị, nhìn Miêu Nghị giống như nhìn thấy quái vật.
Bây giờ hắn đại khái cũng đã hiểu được, mẹ nó, ba người bọn họ bị Miêu Nghị lợi dụng rồi, cái chó má gì đây đến thời khắc mấu chốt lại lộ diện chứ, người ta canh giữ ở bên trên Ngự Điền sợ là sớm đã suy nghĩ tìm lý do để hạ sát thủ những người này nhân cơ hội họ vào trong Ngự Điền. Bọn họ quả thực cũng trấn áp được, nếu không phải ba người bọn họ xuất hiện, những người đó vốn dĩ định gây ầm ĩ để hạ thủ Ngưu Hữu Đức, phải cùng Miêu Nghị làm mới đúng, làm sao lại bị Miêu Nghị dọa cho sợ chạy chối chết thế, kết quả bị bọn họ đi ra trấn áp khiến cho không dám đánh trả, ngược lại còn để Ngưu Hữu Đức một mình thoải mái giết người.
Văn Trạch rất muốn hỏi tổ tông mười tám đời nhà Miêu Nghị, thế nhưng nghĩ đến cũng không có gì, bọn họ lộ diện rồi, thế nhưng không làm cái gì hết, ngược lại cũng có công lao ngăn cản, có việc cũng không đổ lên đầu bọn họ được. Ngưu Hữu Đức chỉ là mượn thế của bọn họ mà thôi, ngược lại cũng không thể nói là lợi dụng gì được. Vì thế chậm rãi buông lỏng cổ tay của Miêu Nghị ra, chỉ Miêu Nghị, than thở:
- Lão đệ, ta xem đệ quay về báo cáo kết quả thế nào?
- Khà khà! Báo cáo kết quả ư? Bọn họ ư? Nhằm nhò gì! Người mà Ngưu Hữu Đức ta từng giết ngay cả bản thân ta cũng không đếm hết, trải qua nhiều lần sinh tử, sóng to gió lớn, nếu như ngay cả một bọn ăn chơi trác táng ta cũng không thu dọn được, vậy ta cũng không cần lăn lộn nữa! - Miêu Nghị cười lạnh một tiếng.
Lúc không có Khấu gia chống chưng hắn cũng từng ngang ngược như vậy, có Khấu gia chống lưng hắn còn sợ cái gì, nếu như mình chiếm lý Khấu gia cũng không thể giúp hắn chống đỡ được, Sau này Khấu gia đó cũng không cần lăn lộn ở trên triều đường nữa, chút chuyện nhỉ như vậy Khấu gia cũng bất bình còn có thể trông cậy vào Khấu gia làm chỗ dựa hay sao? Hơn nữa, bây giờ suy cho cùng hắn vẫn là người của Cận vệ quân, người mình quản lý, cấp dưới của mình tận trung công tác. Cận vệ quân còn có thể mặc cho người khác nói Cận vệ quân không đúng sao?
Miêu Nghị thu lại Phá Pháp Cung, nhổ thương ra cầm trong tay, đầu thương sắc bén trong tay dời về phía mặt của Lạc Quy, hắn bị dọa cho sợ đến mức kinh hãi hét lên:
- Đừng!
Văn Trạch cũng bắt lấy thương trong tay Miêu Nghị, trầm giọng nói:
- Dừng lại đúng lúc! Bắt người nộp lên cho cấp trên xử lý là được, nếu như bắt được vẫn giết, quay về đệ đệ có mười cái miệng cũng không ngăn được những đại thần đó công kích.
Miêu Nghị trả lời:
- Nếu đệ thật sự muốn giết hắn, hắn đã mất mạng từ sớm rồi, bằng không hắn ở gần ngay trước mắt làm sao có thể giữ lại một mình hắn sống sót chứ, giữ lại một mạng này của hắn để hắn quay trở về báo cáo cho người nhà của hắn, đừng có ngu mà để bị người khác lợi dụng cũng không biết.
- Ầm, Miêu Nghị nhấc chân lên đá một cái, trực tiếp đá Lạc Quy bay ra ngoài.
Phù! Lạc Quy rơi xuống đất lại phun ra một ngụm máu tươi, chân Miêu Nghị cũng không khách khí, đối phương ở trước mặt hắn kiêu ngạo, càn quấy làm sao có thể không cho chút giáo huấn.
- Trói lại, giao cho cấp trên xử lý! - Miêu Nghị thản nhiên lên tiếng phân phó.
Cái này có thể làm, không cần lo trách nhiệm gì cả, mấy người của Hắc Long Ti xông ra, chế trụ Lạc Quy lại, dùng dây trói tiên trói lại.