Không trả lời ư? Đôi mắt Chiến Như Ý dừng trên phản ứng của hắn, hai người yên lặng một lát, ánh mắt nàng liếc nhìn chiến giáp trên người Miêu Nghị khóe miệng khẽ nhếch ý vị châm chọc nói:
- Một ngân giáp thiên binh! Nếu như ta nhớ không nhầm, đây là là lần thứ hai ngươi bị cách chức rồi phải không?
- Đúng!
Miêu Nghị trả lời, lúc kết thúc luyện ngục sát hạch hắn cũng bị cách chức một lần, nếu như tính cả tiểu thế giới, không chỉ là lần thứ hai bị cách chức.
Chiến Như Ý lại nói:
- Chức quan người khác càng làm càng lớn, ngươi lại càng làm càng nhỏ, trực tiếp từ nhị tiết thượng tướng lại trở thành một thiên binh cấp thấp nhất, đoán chừng ngươi là người đầu tiên của thiên đình rồi.
Miêu Nghị trả lời:
- Đây đều là mạt tướng...
Bỗng nhiên phát hiện bản thân mình không hợp với việc tự xưng là mạt tướng, ngay cả tư cách xưng là ty chức cũng không có, bởi vì ngay cả chức vị cũng không có, cấp bậc đã thấp đến mức không thể thấp hơn nữa rồi, sửa lại nói:
- Đây là tiểu nhân bị trừng phạt đúng người đúng tội!
Chiến Như Ý nhìn chăm chú vào mắt hắn, châm chậm nói:
- Hôm nay ta là Thiên Phi cao quý, ngươi chỉ là một tiểu binh, gặp lại ngươi có cảm tưởng gì?
Hồng giáp thượng tướng đứng ở một bên lại đưa mắt nhìn nhau, Ngân Sương, Bạch Tuyết cũng nhìn nhau một cái, nghe khẩu khí này của Thiên Phi dường như là muốn làm khó dễ Ngưu Hữu Đức rồi.
Nguyên nhân là vì phương diện lễ nghĩa, Miêu Nghị không dám nhìn thẳng vào, hơi cúi thấp đầu. nói:
- Không dám đánh đồng với Thiên Phi.
Chiến Như Ý quay người, đi đến mạch ruộng xanh mởn đang đón gió, nói:
- Nhiều năm không gặp, cùng ta đi dạo một chút.
Nhẹ nhàng đạp cỏ xanh mà đi, váy áo lay động trong gió.
Đi dạo cùng Thiên Phi, có thích hợp không? Miêu Nghị do dự, Ngân Sương, Bạch Tuyết lại rất khách khí đưa tay ra trầm giọng nói:
- Mời!
Miêu Nghị nhắm mắt nhắm mũi chầm chậm bước theo phía sau, vẫn không dám đi theo quá gần, vải lụa trên người Chiến Như Ý bay bay theo gió, không tiện tiếp xúc với y phục của Thiên Phi.
Ngân Sương, Bạch Tuyết cũng đi theo phía sau, mấy tên hồng giáp đại tướng cũng đi cùng.
Ai biết được Chiến Như Ý lại quay đầu lại lên tiếng:
- Không bảo các ngươi cũng đi theo, ta và hắn đi dạo một mình.
Ngân Sương, Bạch Tuyết sừng sờ, mấy tên Hồng giáp đại tướng ngạc nhiên:
- Nương nương, như vậy không ổn! - Ngân Sương có chút lo lắng hô lên, đường đường là Thiên Phi lại đi dạo một mình với nam nhân khác, đây coi là việc gì?
Một tên Hồng giáp đại tướng chắp tay khuyên nhủ:
- Nương nương, chúng ty chức phụng mệnh bảo vệ sự an toàn của người, không dám cách xa!
Bọn họ cũng thực sự lo lắng, một khi Thiên Phi này muốn báo thù riêng chọc cho Ngưu Hữu Đức đánh trả, khoảng cách quá xa một khi có chuyện bọn họ chỉ e là ngay cả cứu viện cũng không tới kịp, thật sự nếu để cho Thiên Phi xảy ra chuyện, e là bọn họ cũng phải đầu rơi xuống đất.
Bản thân Miêu Nghị cũng bị dọa cho giật mình, một mình đi dạo cùng phi tử của Thiên Đế, đùa cái gì vậy? Vội vàng dừng bước ôm chưởng nói:
- Nếu như nương nương có gì phân phó, tiểu nhân xin rửa tai lắng nghe. - Ý nói là có chuyện gì cần nói thì nói luôn ở đây được rồi.
- Ta nhắc lại một lần, ta và hắn một mình đi dạo, có chút chuyện muốn hỏi hắn, các ngươi không được đi theo! Chiến Như Ý ném lại một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nàng không nên như vậy, mấy người có thể làm thế nào?
Miêu Nghị cũng chỉ có thể giữ khoảng cách, không xa không gần đi theo phía sau nàng.
Đi đến một gò đất nhỏ cỏ non xanh mướt như trải thảm, Chiến Như Ý dừng bước ở phía trên, áo váy bay theo gió.
Miêu Nghị đứng ở bên dưới gò đất vẫn luôn giữ khoảng cách.
Chiến Như Ý đứng ở bên trên nhìn trời đất ở phía xa đột nhiên nói một câu:
- Ta đã gặp Vân Tri Thu rồi.
“…” Miêu Nghị ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, không biết lời này là có ý gì?
- Nói thực, sau khi nhìn thấy cô ta ta có chuyện không nhịn được muốn hỏi ngươi.
- Tiểu nhân xin rửa tai lắng nghe.
- Tiểu nhân? Ngưu Hữu Đức mà ta biết sao lại biết thành thấp kém như vậy? Ngưu Hữu Đức ngông cuồng tự cao tự đại dám đối nghịch với cả triều đình quyền quý đi đâu rồi? Một thiên binh nhỏ bé, đây chính là tiền đồ ngươi mong muốn mà lúc trước vứt bỏ ta ư? - Chiến Như Ý quay người lại, từ trên cao nhìn xuống hắn, nói tiếp: - Cho nên ta nghĩ không ra, một quả phụ, ta nhìn không ra cô ta tốt bao nhiêu, cũng không nhìn ra cô ta có thể mạnh hơn so với ta đến đâu... ngươi yên tâm, ta không có ý gì khác, việc của quá khứ đã là quá khứ rồi, ta sẽ không truy cứu nữa, ta chỉ là cảm thấy nghi hoặc chuyện lúc trước, ngươi có thể vì một quả phụ như vậy, đã chứng minh ngươi căn bản không phải là sợ phiền phức, cũng không phải là người để ý đến tiền đồ, lúc trước vì sao ngươi lại cự tuyệt ta, chẳng lẽ ta kém hơn quả phụ đó rất nhiều sao?
Nghe nàng nói sẽ không truy cứu chuyện trước kia. Miêu Nghị âm thâm thở phào một hơi nói:
- Có vài chuyện không thể nói rõ được.
Chiến Như Ý nói:
- Là vì ta đã từng nhiều lần tìm ngươi gây phiền phức cho nên ngươi mới ghét bỏ ta sao?
Miêu Nghị trả lời:
- Không dám!
Chiến Như Ý lại nói:
- Việc này ta đã nghi ngờ rất nhiều năm, ta chỉ muốn biết đáp án để được an lòng thôi, không có bất cứ mưu đồ nào cả, ở đây không có người ngoài, ngươi không ngại thẳng thắn nói với ta chứ?
Miêu Nghị lặng lẽ gật đầu. Chiến Như Ý lại hỏi:
- Nếu như lại trở lại thời khắc đó, lại một lần nữa cho ngươi một cơ hội chọn lựa, ngươi có đưa ta đi không?
Miêu Nghị yên lặng, cuối cùng mới từ từ phun ra hai chữ:
- Sẽ không!
Chiến Như Ý hỏi:
- Vì sao? Ta muốn biết là vì sao, nói cho ta biết nguyên nhân thật sự.
Miêu Nghị chầm chậm nói:
- Nương nương tiến cung là vì trên người nương nương, gánh vác trách nhiệm thuộc về nương nương. Ngưu mỗ cự tuyệt là vì trên người Ngưu mỗ gánh vác trách nhiệm thuộc về Ngưu mỗ.
Chiến Như Ý hỏi tiếp:
- Sau lưng ta có trách nhiệm của gia tộc. Sau lưng ngươi có thể có trách nhiệm gì? Vì những bộ hạ cũ đó của ngươi sao? Cuộc chiến ở Tây Đinh Vực ngươi hại chết bao nhiêu người đi theo ngươi? Vì tiểu thiếp đó của ngươi sao? Ngươi có thể đưa nàng cùng đi, ngươi biết ta sẽ đồng ý, hay là ngươi đơn thuần chính là chỉ mong sao ta nhập cung.
Miêu Nghị:
- Không! Chính là nguyên nhân ta vừa nói, sau này nương nương có lẽ sẽ hiểu thôi.
- Nếu đã như thế, vậy ta sẽ đợi đợi đến ngày có thể sẽ hiểu rõ.