Phi Thiên

Chương 2527: Hữu bộ đăng tràng (2)

- Người nào ở đây làm càn? - Tiếng quát chói tai của Vương phi Mị Nương vang lên, một đám người lắc mình tới, Vương phi đi trước, đám người Câu Việt đi theo phía sau.

Tiếng hét lớn như vậy, Vương khi không nghe thấy mới là lạ, biết tin người của Giám sát hữu bộ đến phá cuộc, nàng gần như chứa đầy một bụng căm tức.

Hàn Đông lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Câu Việt một người không thu hoạch được gì, sắc mặt của Câu Việt hơi trầm xuống!

Triệu Quang không biết Vương phi, nhưng thấy quan phục cáo mệnh của bà cũng cả kinh, chắp tay hành lễ nói:

- Giám sát hữu bộ phụng mệnh phá án.

Vương phi tức giận quát:

- Ai cho các ngươi lá gan tự tiện xông vào nơi tẩm cư (nơi ở) của bản vương phi?

Tội danh này ai có thể kham nổi.

Triệu Quang vung tay lấy ra lệnh bài giơ trước mặt bà, cất cao giọng nói:

- Giám sát hữu bộ Cao Quán đại nhân phụng thiên chỉ hạ lệnh, bọn ta phụng lệnh trông giữ Ngưu Hữu Đức ở đây, ai dám cả gan cản trở tức là kháng chi, giết không tha! Vương phi muốn kháng chỉ ư?

Vừa nghe thấy hai chữ “Cao Quán”, Vương phi lập tức tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy có một luồng hàn ý từ bàn chân dâng lên, tỷ muội thân thiết của bà có không ít người đã bị Cao Quán cho tịch thu tài sản và giết cả nhà rồi. Bình thường quang cảnh hào môn giàu sang quyền thế như vậy, nhưng phán quan mặt lạnh vừa đến, lập tức bị chôn vùi, hôm qua tỷ muội của bà còn thản nhiên cười đùa, ngày mai đã là người đầu rơi xuống đất hoặc là trở thành tù nhân, loại mùi vị đó sợ là không có ai muốn thưởng thức cả.

Tổ hợp “Cao Quán” cộng “kháng chỉ” cộng “giết không tha”, hoặc là không ra, một khi ra rồi, trên cơ bản cũng sẽ không thể vãn hồi được, đơn giản là thần đáng sát thần, phật đáng sát phật, tịch thu tài sản hủy diệt gia đình, đánh đâu thắng đó, dường như ai đụng phải cũng thịt nát xương tan!

Nghĩ lại cũng không lạnh mà run, Vương phi ngậm môi lại.

Hàn Đông lại nghiêng đầu nháy mắt với Hạ Linh Linh. Hạ Linh Linh lập tức lượn vào trong đình, thu dọn điểm tâm trên bàn, trọng điểm chính là bình rượu kia, ai biết Quảng Mị Nhi vung tay chỉ vào bình rượu, oán hận nói:


- Bình rượu đó để lại cho ta!

Thần tình của Hạ Linh Linh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Hàn Đông.

Câu Việt liếc mắt nhìn Miêu Nghị trầm mặc

không lên tiếng, quay sang ho khan với Vương phi một tiếng, ra hiệu bảo đừng để Quảng Mị Nhi ồn ào.

Vương phi vẫn không biết đang xảy ra cái gì, có chút nhắm mắt làm liều, lên tiếng nói:

- Mị Nhi, đi theo ta!

Ai biết Quảng Mị Nhi đột nhiên ra tay, bắt lấy bình rượu trong tay Hạ Linh Linh cứng rắn đoạt lấy, người sau nào dám tranh đồ với nàng, xông đến trước mặt mẫu thân, nói:

- Mẹ, có người...

- Tiểu thư, đừng làm loạn thêm nữa! - Câu Việt đột nhiên quát lên một tiếng cắt đứt câu nói của nàng, tức giận nhìn Hạ Linh Linh, nói:

- Còn không mau đưa tiểu thư xuống phía dưới.

- Là ngươi! - Quảng Mị Nhi bỗng nhiên quay đầu nhìn ông ta, hình như đã hiểu rõ rồi.

Câu Việt là ai? Gần như có thể trực tiếp đại diện cho Vương gia! Hạ Linh Linh nào dám kháng mệnh, lại thêm Hàn Đông nhìn bằng ánh mắt hung ác, nàng lập tức lắc người đến bên cạnh Quảng Mị Nhi, lúc kéo cánh tay Quảng Mị Nhi tiện tay trực tiếp chế trụ Quảng Mị Nhi, khiến cho Quảng Mị Nhi nói không ra lời, gần như là xốc nàng đi.

Ánh mắt cảnh giác của đám người Triệu Quang di chuyển từ trên bình rượu đến trên mặt của Miêu Nghị, có ý thăm dò.

Nhưng thần sắc của Miêu Nghị lại rất thản nhiên, nhìn sợi băng phách trong tay, vung tay lên ngay cả một viên băng phách trên mặt đấy trong đình cũng bị thu lại, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, cái gì cũng không nói.


Bị người ta ám toán như vậy, nếu nói trong lòng Miêu Nghị không tức giận chắc chắn là nói dối, nhưng vụ án vẫn chưa có kết quả, vạch trần việc này chẳng khác gì công nhiên kết thù với Quảng gia đang tham gia điều tra vụ án. Trên thực tế cho dù không có việc tra án này, trước tình hình sự việc không phát sinh hậu quả gì, hắn cũng sẽ không nói ra, mẹ con Vương phi trong lúc hắn ở đây hạ thuốc kia với hắn ư? Nói ra không khác gì đắc tội với Quảng gia.

Có vài người, có chút thân phận, cho dù làm việc gì, cũng coi như không làm.

Câu Việt khẽ mỉm cười, thái độ của Miêu Nghị khiến hắn rất vừa lòng, quay người đưa tay ra tương thỉnh Vương phi, nói:

- Nếu là Giám sát hữu bộ tra án, Vương phi, chúng ta về thôi.

Vương phi cũng có vẻ mặt nghi ngờ, bà cũng không phải là kẻ ngốc, băng phách trong tay Miêu Nghị và trên mặt đất, phản ứng của con gái, còn có bình rượu đó, trong đó chắc chắn có vấn đề, nếu không phải Câu Việt ngăn lại, bà chắc chắn phải làm rõ.

Mọi người đã lui ra, bốn người của Giám sát hữu bộ phân ra canh giữ bôn góc ở đây, còn Triệu Quang thì canh giữ ở bên cạnh Miêu Nghị.

Vừa quay đầu nhìn thấy con gái, Mị Nương lập

tức hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra, có người lại dám hạ dược con gái của bà!

- Mẹ! Con gái ý loạn tình mê lại làm ra chuyện xấu hổ muốn chết đối với Ngưu đại ca, sau này bảo con làm sao dám nhìn huynh ấy đây, huynh ấy sẽ nghĩ về con như thế nào? - Quảng Mị Nhi xấu hổ đến mức hận không ném được sợi dây lên xà nhà, sau đó treo cổ kết liều.

Mị Nương đang phập phồng thở gấp cũng dần dần bình tĩnh lại, người nào làm việc này không cần phải suy đoán nữa, nhưng mà Quảng Mị Nhi không chỉ là con gái của bà, mà còn là con gái của Quảng Thiên Vương, cho Câu Việt một trăm lá gan cũng không dám tự tiện chủ trương làm chuyện này với Quảng Mị Nhi, là ai đồng ý cũng không cần suy nghĩ thêm nữa.

Bà biết chuyến này là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thế nhưng không ngờ được việc không từ thủ đoạn ấy lại đến mức này, đơn giản là ngay cả tình thân cũng mạt sát, trong tâm bà không nói rõ được đây là tư vị gì.

Sau khi trấn an con gái, Mị Nương đi ra ngoài phòng nhìn thấy Câu Việt đang quỳ gối dưới đất không đứng dậy, phát hiện toàn bộ người xung quanh đều đã lui ra hết rồi.

Mị Nương từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Vì sao không nói với ta một tiếng? Ai cho ngươi làm như vậy?

- Là não lô tự tiện chủ trương, lão nô đáng chết!

- Là Vương gia đồng ý ư?

- Việc này không có liên quan gì đến Vương gia, Vương gia cũng không biết là lão nô nhất thời kích động nóng lòng muốn làm xong việc, lão nô nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào.

- Tự ngươi đi nói với Vương gia đi, trừng trị thế nào do Vương gia tự quyết định.