- Đại nhân!
Thanh Cúc lập tức nước mắt tuôn rơi là chã như mưa, khóc không thành tiếng.
Có lẽ trong mắt người khác Dương Khánh làm như vậy cũng có chút ích kỷ, thế nhưng trong mắt Thanh Cúc nàng, Dương Khánh lại là người tốt nhất tốt nhất trên thế giới này, lúc nguy hiểm tới việc đầu tiên nghĩ đến lại là bảo vệ nữ nhi và người thị nữ là nàng, mà không tiếc hi sinh cả tính mạng mình.
Chỉ có nàng biết, đại nhân vì nữ nhi đó trả giá rất rất nhiều, bằng không, dựa vào sự thông minh tài trí của đại nhân từ lúc ở tiểu thế giới cũng đã nổi dậy rồi, thế nhưng đại nhân biết trước tình hình thực lực của bản thân không đủ nếu cứ mù quáng bành trướng sẽ mang đến nguy hiểm và còn liên lụy đến nữ nhi của mình, vì vậy vẫn luôn lặng lẽ chịu đựng, không đủ thực lực sẽ không làm việc nguy hiểm. Nếu không phải Lư Ngọc bức bách quá, đại nhân căn bản sẽ không cử binh tạo phản, cũng sẽ không gặp phải Miêu Nghị làm loạn như bây giờ.
- Được rồi! Đừng khóc nữa, khóc đỏ cả mắt đi ra ngoài sẽ khiến cho người khác nghi ngờ đấy, đi thôi, nghe lời, mau đi đi! - Dương Khánh nằm vuốt ve khuôn mặt nàng thúc giục nàng hết lần này đến lần khác, thần sắc có chút uể oải.
Nói hắn giả bệnh là thật, nói hắn có bệnh cũng là thật, hắn suýt chút nữa bị Miêu Nghị làm cho tức chết, tật sự là tức đến mức nộ hỏa công tâm phun ra một ngụm máu tươi.
Việc rất quan trọng, Thanh Cúc cuối cùng vẫn không thể không lau nước mắt rời đi.
Lúc này Từ Đường Nhiên thực ra cũng đang ở Ngự Viên, tên gia hỏa này rất biết cách làm người, biết Dương Khánh là tâm phúc của Miêu Nghị, mặc kệ Dương Khánh cự tuyệt như thế nào, vẫn cứ đích thân đưa “sinh bệnh” của Dương Khánh tới, bản thân hắn cũng ở nơi đây, sau khi đưa tới chỗ Dương Khánh, đương nhiên cũng tiện đường đi xem Tuyết Linh Lung một chút.
Cho nên lúc nhận được truyền tin từ Miêu Nghị, hắn vừa mới cùng Tuyết Linh Lung triền miên một trận.
Thấy hắn trần trùng trục ngồi xếp bằng trên giường gãi đầu, Tuyết Linh Lung ở phía sau kéo áo ngủ bằng gấm che ngực, kéo thêm chiếc áo khoác phủ lên nữa, lại giúp hắn kéo trường sam (áo của phái nam), trán tựa sát vào đầu vai hắn, nhẹ nhàng hỏi:
- Ngưu đại nhân bên kia không có chuyện gì chứ?
Từ Đường Nhiên lắc đầu nói:
- Ôi! Vị đại nhân kia của chúng ta, ta thực sự là không biết nên nói hắn như thế nào nữa, nàng nói trước đây ta làm sao cũng không nhìn ra hắn lại có quan hệ tốt với bà chủ kia đến mức độ này. Nhất định không tiếc lấy năm vạn nhân mã huyết chiến với trăm vạn đại quân tinh nhuệ, sau khi nghe được tin này quả thực là sợ đến mức đầu ta tê đi. Linh Lung, nàng giúp ta nghĩ xem, trước đây ta không làm chuyện gì đắc tội với Vân Tri Thu chứ?
Tuyết Linh Lung ngồi thẳng dậy giật mình nói:
- Từ Đường Nhiên, giờ đã là lúc nào rồi, chàng không làm được muốn đổ cho xui xẻo, vậy mà còn hỏi có từng đắc tội với Vân Tri Thu không? Chàng xảy ra chuyện bảo ta phải làm thế nào bây giờ? - Tay nhéo vào hông hắn một cái.
Quan hệ giữa hai người sớm đã không giống như năm đó nữa, Tuyết Linh Lung cũng đã sớm đã bỏ đi sự e lệ của năm xưa, vợ chồng già sống với nhau lâu ngày, cũng sớm quen với thân phận chính thất phu nhân của mình, lại thêm thủ hạ của Từ Đường Nhiên đối với nàng rất cung kính, cũng dần dần nuôi dưỡng ra mấy phần khí thế cao quý của nàng, đâu còn có thể nhìn ra bóng dáng của hồng mình biết mình, không có bản lĩnh kia cũng đừng nghĩ đến quá nhiều, tự ta biết rõ sức lực của mình như thế nào, không có năng lực đó đâu! Không có ai ở phía trước ngăn cản ta, thân thể đơn độc này của ta không đỡ nổi những minh thương ám tiễn (minh thương ám tiễn: ý chỉ rơi vào tình thế ngặt nghèo, chỗ nào cũng bị công kích) đó, cho nên, thành thực mà nói việc ta làm ta tự hiểu, làm cho tốt việc của mình là đủ rồi, người khác nói gì không quan trọng, năm đó người cười nhạo ta rất nhiều, thế nhưng nàng xem năm đó còn bạn đồng liêu ở Thiên Nhai, lần trước lúc đưa nàng trở về nàng đã nhìn thấy rồi, người cùng ta tiến vào trong Thiên Nhai, bây giờ có không ít người ngay cả thiên tướng cũng vẫn chưa hồ đồ, thấy nàng và ta ai không phải khách khí, nịnh nọt ba bốn phần? Ai biết ta quen với đại thống lĩnh của bọn họ, hi vọng ta có thể nhớ đến tình xưa nghĩa cũ mà nói vài lời tốt trước mặt đại thống lĩnh, lẽ nào bọn họ thanh cao lắm sao? Muốn là người có cốt khí thì đừng mềm yếu, cũng dám ở phía sau chửi rủa đôi câu, có ai dám nói ra trước mặt ta đây? Nếu như ta là tiểu nhân, vậy bọn họ chính là ngụy quân tử chính hiệu, ai cũng đừng nói ai đen!
Nói đến việc ở Thiên Nhai, Tuyết Linh Lung có chút hoảng hốt, nói:
- Từ ma ma sao lại xảy ra chuyện chứ?
Nhắc đến Từ ma ma, Từ Đường Nhiên có chút chột dạ, có một lần hắn nghe được tin tức nói là ở Thiên Hương Lầu có một nữ tử tự khoe khoang năm đó quan hệ rất tốt với Tuyết Linh Lung, chọc giận đến hắn, hắn có được địa vị như ngày hôm nay ít nhiều cũng phải chú ý một chút ảnh hưởng, năm đó ở thanh lâu rốt cuộc Tuyết Linh Lung đã xảy ra chuyện gì? Mà dưới cơn nóng giận lại để cho Hoàng Tiếu Thiên sắp đặt, giết hết tất cả người của Thanh Hương Lầu, ngay cả những người đã chuộc thân ra ngoài rồi cũng không bỏ qua, chỉ cần là người đã từng làm việc chung với Tuyết Linh Lung, một người cũng thể giữ lại.