Vân Tri Thu:
- Ta cũng từng hoài nghi hắn, nhưng mà làm sao hắn biết chuyện phong ấn chi địa của Yêu Tăng Nam Ba?
Miêu Nghị:
- Ngươi biết khổ hạnh tăng kia am hiểu nhất là gì ư?
Vân Tri Thu buồn cười nói:
- Biết ngắt chỉ tính toán? Chẳng lẽ cả cái này cũng có thể tính được?
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn lại:
– Ngươi tiếp xúc qua với hắn chưa?
Vân Tri Thu:
- Chưa từng tiếp xúc, gia gia ta có tiếp xúc qua với hắn, hình như còn rất tin vào thủ đoạn kia của hắn.
- Hình như?
Miêu Nghị hắc hắc cười lạnh:
- Ngươi không tiếp xúc qua, mới không biết sự đáng sợ của hắn. Chuyện có thể ngắt chỉ tính toán lúc còn là phàm nhân ta nhiều ít cũng mê tín điều này, sau khi bước vào con đường tu hành, phát hiện cái gọi là tiên nhân chẳng qua đều là tu sĩ, nào có cái gì gọi là ngắt chỉ tính toán, nếu thật mọi người chỉ cần ngắt ngắt ngón tay tính toán là xong thì cần làm quái gì nữa, bởi thế cũng không tin thứ này, nhưng sau mấy lần tiếp xúc qua với Vu Hành Giả, mới phát hiện trên đời thật có người chỉ cần ngắt chỉ tính toán liền việc gì cũng biết, thậm chí cả một ít chuyện không muốn người biết mà ta từng trải qua hắn đều có thể tính ra, khiến ta kinh đến nỗi thiếu chút nữa ra một thân mồ hôi lạnh, ngươi nói có đáng sợ hay không? Trừ hắn, ta thực nghĩ không ra ở tiểu thế giới còn có ai vừa quen thuộc cùng sư đồ Bát Giới lại có thể biết phong ấn chi địa của Yêu Tăng Nam Ba, mà Vu Hành Giả cũng là người duy nhất trừ chúng ta ra có thể tự do lui tới đại tiểu thế giới, ta tới được đại thế giới còn nhờ hắn mở đường giúp! Hắn hoàn toàn có khả năng chỉ đường cho sư đồ Bát Giới, chỉ là ta không nghĩ thông, nếu hắn đã là bằng hữu với Thất giới đại sư, vì sao phải hại Thất giới đại sư?
Vân Tri Thu trầm ngâm nói:
- Nếu như những điều Cao Quán nói đều là thật, cũng nói không nổi là hại, có lẽ Vu Hành Giả biết công pháp sư đồ bọn họ tu luyện có thể chống đỡ Sách Mệnh phạn âm của Yêu Tăng Nam Ba, hữu kinh vô hiểm mà thôi! Chỉ là mục đích khi làm như vậy lại khiến người nghĩ không thông. Nếu ngươi đã nói hắn thật có thể ngắt sẽ tính toán, có lẽ hắn có nguyên nhân nào khác mới chỉ điểm hai thầy trò đi tới đó, có lẽ thật là đang giúp bọn họ, chưa hẳn sẽ là hại bọn họ. Miêu Nghị trầm mặc, tấn tốc lấy ra một chiếc tinh linh đung đưa trong tay. Vân Tri Thu ở bên không nói. Biết hắn hẳn đang liên hệ cùng Vu Hành Giả, nàng từng nghe Miêu Nghị nói qua, rằng hắn có phương thức liên hệ với Vu Hành Giả.
Nhưng mà mãi một lúc sâu, Miêu Nghị lại lặng lẽ thu tinh linh. Vân Tri Thu thử hỏi:
- Như thế nào?
Miêu Nghị lắc đầu.
- Không hồi âm.
Vân Tri Thu nhè nhẹ thở dài:
- Tiểu thế giới đều nói hắn thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến cùng là dạng người thế nào, như quả không liên hệ được, chẳng phải manh mối này liền dùng không được.
Lông mày Miêu Nghị súc lai.
Đúng lúc đó, Thiên Nhi tiến vào động thiên phúc địa:
- Đại nhân. Phu nhân, mặt ngoài lục tục tới ba người, phân biệt là người của ba nhà Tàng chân các, Tề quang hiên, Tinh Nguyệt lâu, nói là đưa thiếp mời cho đại nhân.
Trong bàn tay lộ ra ba chiếc trữ vật giới.
Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu không khỏi đối mặt nhìn nhau, hai người tại Thiên phố ngây ngốc lâu như vậy, không thể không biết ba nhà thương phố này là của ai, đó chính là sản nghiệp trực thuộc Nghiễm Thiên vương. Doanh Thiên Vương, Hạo Thiên Vương, ở các nơi Thiên phố đều có một nhà, ba nhà này đưa thiếp mời tới là có ý gì?
Vân Tri Thu cầm lên ba chiếc trữ vật giới trong tay Thiên Nhi, sau khi làm phép tra xem. Phân biệt lấy ra ba phần thiếp mời, không phải loại bằng ngọc điệp, mà là ba chiếc thiếp mời do hồng tinh tinh phấn đả tạo mà thành. Nhìn qua thập phần tương tự. Khác biệt duy nhất chính là đồ án khắc trên thiệp mời, trừ hoa văn tô điểm, chính diện đều có đồ án của cửa chính một tòa phủ đệ hào hoa, trên tấm biển cửa chính lần lượt tuyên khắc Nghiễm Thiên vương phủ, Doanh Thiên vương phủ, Hạo Thiên vương phủ.
Đừng nói riêng thiếp mời này đã đáng không ít tiền, ý nghĩa mà ba phần thiếp mời đại biểu càng khiến Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu thầm cả kinh, cư nhiên là trực tiếp lấy danh nghĩa Thiên vương phủ phát ra thiếp mời, Tàng Chân các, Tề Quang hiên, Tinh Nguyệt lâu tuy là sản nghiệp trực thuộc ba vị Thiên vương gia. Nhưng nói đến cùng chẳng qua là ba gian thương phố bình thường của ba nhà mà thôi, chưởng quỹ ba nhà này còn không đủ tư cách trực tiếp lấy danh nghĩa Thiên vương phủ phát ra thiếp mời, trừ phi chán sống.
Cho dù là người trong Thiên vương phủ có yến thỉnh cũng chỉ sẽ lấy danh nghĩa cá nhân, lấy ra thiếp mời của Thiên vương phủ chính là đại biểu cho Thiên vương phủ.
Hai phu phụ từng người mở ra từng tấm thiệp quan sát kỹ càng, chữ khắc trên đó chẳng qua là chút lời khách sáo, ý tứ đại khái là được biết Miêu Nghị vừa vặn vào thành, bèn chuẩn bi chút rượu nhạt mời Miêu Nghị nể mặt tới dự, sau cùng lưu lại danh tự thương phố. Nhưng hai người biết thương phố không khả năng lấy ra tấm thiếp kiểu thế này.
Đồng thời cũng thuyết minh thiệp mời là vừa
được viết, hơn nữa khắc chữ lên hồng tinh thiếp
mời tuyệt không dễ dàng, từ một phương diện khác lại hiển thị ra sự bất phàm của nhưng tấm thiệp này.
Vân Tri Thu lắc lư tấm thiệp trong tay, nhìn sang Miêu Nghị vẫn đang coi chừng thiệp mời nhíu mày suy tư, nói:
- Trong ba cửa hàng này khả năng có người không tầm thường tới. Nếu không cầm không ra thiệp mời này đâu
– Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ai trong ba nhà này lại phát thiệp mời cho ta?
Miêu Nghị cảm giác kỳ quái. Đột nhiên quay đầu hỏi Thiên Nhi:
- Cảnh Vân đường không phái người tới?
Cảnh Vân đường chính là sản nghiệp Khấu gia. Thiên Nhi lắc đầu:
- Tạm thời không có, chỉ ba nhà này.
Miêu Nghị nghiêng đầu thầm thì:
- Chỉ riêng thiếu Khấu gia, chuyện gì đây?