Phi Thiên

Chương 2505: Công khai (2)

Xạch! Cửa lầu các bị đá văng, đám người đột nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện kẻ xông đến là thủ hạ của Ngưu Hữu Đức.

Một tên tướng lính vết máu đầy người quát:

- Các ngươi là người nào?

Hàn Đông đứng ra mỉm cười nói:

- Thương hộ trong thành, Thiên phố phó đại thống lĩnh Phương Lập Hoành gọi chúng ta tới bàn chuyện!

Tướng lĩnh kia trầm giọng nói:

- Cửa thành đã bị quân cận vệ tiếp thủ, nơi này không phải nơi đám thương chân các ngươi nên đứng, lập tức cút!

Cút? Trong lòng Hàn Đông không khỏi chảy mồ hôi lạnh, thiên hạ này có mấy người dám nói ra lời ấy với những người sau lưng mình, vội quay đầu nhìn lại, vẻ như muốn xin chỉ thị.

Câu Việt hờ hững đứng dậy nói:

- Đi thôi!

Một đám người cùng theo hắn ra khỏi lầu các xuống thành, một đường bước chậm trên đường phố, không dám phi hành, cũng không phải không dám, là không nguyện xảy ra xung đột vơi đám quân cận vệ hung hãn này.

Quang! Một tiếng la vang, một đội nhân mã xuyên qua đường phố trước mặt, đại bộ phận là nhân mã Thiên phố. Đầu đuôi có người của quân cận vệ áp trận, có kẻ cao giọng hò hét.

- Người trong thành đều nghe đây, không cần căng thẳng, mọi việc đã an định, các cửa hàng có thể mở cửa buôn bán bình thường.

Đám người Câu Việt nghe ma trực lắc đầu, chắc là phát hiện người của các cửa hàng đều cuốn theo của cải chạy sạch, đây là muốn lừa ra đề quyên tiền?

Đám người tản bước đến ngã rẽ, ai về nhà nấy..

Khấu Văn Lam đi theo bên người Đường Hạc Niên truyền âm hỏi:

- Đường gia gia, chúng ta trực tiếp đi Vân Hoa các ư?

Đường Hạc Niên lắc đầu nói:

- Không! Trước để hắn cảm nhận chút áp lực. Trong tuyết tặng than thì hay hơn!

Vân Hoa các, trong động thiên phúc địa, Miêu Nghị vừa thả xuống Vân Tri Thu, Vân Tri Thu lập tức xoay người hai tay chống nạnh hung hăng nói:

- Ngưu Nhị, ngươi điên à!

Miêu Nghị cười ha ha nói:


- Vì ngươi mà điên, cũng đáng!

Vân Tri Thu đang như con hổ cái lập tức nghẹn họng không nói được nên lời, cắn cắn môi, vành mắt phiếm hồng, nhìn vết máu trên người Miêu Nghị, bỗng dưng muốn khóc. Muốn làm bộ phát hỏa cũng không giả bộ được, khí thế hung thần ác sát không cách nào ấp ủ đi ra, nín nửa ngày mới nặn ra một câu.

- Mồm mép ngọt như vậy, khẳng định đã làm chuyện gì đó có lỗi với ta.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi đã sẵn sàng để chứng kiến cuồng phong mưa rào của phu nhân tức thì sửng sốt, song song “Phốc” một tiếng, bụm miệng cười trộm.

Lúc này Vân Tri Thu thẹn quá thành giận, đi qua muốn ngắt hai người vài cái, lại bị Miêu Nghị kéo tay rụt trở về, ôm vào trong ngực.

- Thu tỷ nhi. Mấy năm nay khỏe chứ?

Vân Tri Thu đẩy hắn ra, ghét bỏ nói:

- Bẩn chết rồi, đừng chạm ta.

Quay đầu lại nói với Thiên Nhi, Tuyết Nhi:

- Ngẩn ra đó làm gì, còn không mau đi chuẩn bị nước nóng? Còn nữa, cái cô cả ngày buồn bực không ra, chỉ biết hưởng phúc ở phòng cách vách cũng đi thông báo một tiếng.

Ý là chỉ Hồng Trần Tiên Tử, rốt cuộc lâu như vậy chưa gặp.

Miêu Nghị còn muốn ôm nàng vào lòng, Vân Tri Thu lại đẩy hắn ra, chỉ chỉ vào thú nang. Tỏ ý có người, đừng làm loạn, rồi vung tay gọi lão Phạm ra.

Lão Phạm vừa lộ mặt nhìn đến Miêu Nghi máu nhiễm chiến giáp lập tức sửng sốt, ngập ngừng nói:

- Lão bản nương, đây là?

- Ngưu Hữu Đức!

Miêu Nghị tự báo tính danh. Lại chỉ chỉ Vân Tri Thu:

- Lão bản nương các ngươi là chính thất phu nhân của ta, mấy năm nay xin phiền Phạm tiên sinh bảo hộ tiện nội. Tại này tạ qua!

Nơi rồi chắp tay.

- Ư... A... Ngưu Hữu Đức... Tiện nội?

Lượng tin tức quá lớn, lão Phạm hơi sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng, hỏi:

- Ngưu Hữu Đức nào nhỉ?


Miêu Nghị:

- Tả đốc trấn ất vệ Bắc Đấu quân Hắc Long ti tổng trấn Ngưu Hữu Đức!

- A!

Lão Phạm kinh sợ, chính là cái tên Ngưu Hữu Đức kia, chầm chậm quay đầu nhìn hướng Vân Tri Thu:

- Lão bản nương, hắn cũng là người của chúng ta?

Dư nghiệt Lục đạo ngoài Luyện Ngục còn không người biết Ngưu Hữu Đức là Thánh chủ Vô Lượng đạo.

Vân Tri Thu gật gật đầu thán nói:

- Việc này ngươi không cần hỏi, đi ra trước đi.

- À... ừ...

Lão Phạm như ngơ ngẩn, lui xuống trong mê man, đi tới cửa tăng nhanh tốc độ, việc này phải nhanh nhanh đăng báo.

Hắn mới đi, Hồng Trần Tiên Tử váy hồng quét đất từ từ đi ra, nhìn thấy Miêu Nghị chiến giáp nhuốm máu sửng sốt một lúc, tức thì lại khôi phục bình tĩnh, cúi người hành lễ.

- Đại nhân, phu nhân!

- Mấy năm nay khoẻ không?

Miêu Nghị vươn tay ra đỡ, hòa ái hỏi.

Vân Tri Thu Vừa nhìn Hồng Trần lại là lắc đầu, đời này chưa gặp qua ai như cái cô này, ngay cả người ở cùng một chỗ như nàng cũng khó nhìn thấy mặt, người sống thành dạng này đúng thật là hết nói, liên đới khiến hai tên thiếp thân thị nữ cũng nhanh biến được thanh tâm quả dục.

- Dựa vào phu nhân quan chiếu, một mực rất tốt.

Hồng Trần đứng dậy nhè nhẹ trả lời.

Ai ngờ Vân Tri Thu lên tiếng nói:

- Ta chuẩn bị đưa người về lại tiểu thế giới lam ban cùng Vi Vi, ngươi có ý kiên gì không?

Miêu Nghị sửng sốt, nói:

- Hai ngươi có mâu thuẫn?

- Có mâu thuẫn? Ta lại mong có mâu thuẫn với nàng đây, nhưng với tính tình thanh tịnh kia của nàng, còn hơn cả người xuất gia, có thể náo ra mâu thuẫn gì được? Vân Tri Thu hừ hừ nói:

- Đừng nhìn ta như vậy, đưa nàng đi cũng là bởi ngươi mà ra, hiện nay ngươi gây ra chuyên lớn như vậy, sao ta còn yên tâm để nàng ngẩn ở đại thế giới? Ở chỗ này nàng không tiện đi lại, đi tiểu thế giới cũng không người dám trêu chọc nàng, không cần buồn bực mãi trong phòng.

Miêu Nghị trầm mặc, thử hỏi Hồng Trần.

- Ngươi nguyện ý trở về không?

Hồng Trần bình tĩnh nói:

- Toàn bằng đại nhân cùng phu nhân phân phó.

Vừa nghe đứa này nói tùy tiện như thế nào đều được, Vân Tri Thu trợn trắng mắt, đợi phía Thiên Nhi, Tuyết Nhi thông báo nước nóng đã chuẩn bị sẵn, lúc này nàng mới phân phó Hồng Trần:

- Ngươi đi hầu hạ đại nhân tắm gội, chốc nữa lập tức liền đưa ngươi đi, nơi này ngươi không nên ở lâu.