Phi Thiên

Chương 2503: Hành sự theo thời chiến! (2)

Vành mắt ướt át, răng bạc cắn chặt môi, nàng tự vấn lòng, không biết bản thân mình tài gì đức gì mà lại có thể tìm được phu lang như thế, đời này còn có điều gì là không thỏa mãn, còn có cái gì để oán thân, hắn trước nay luôn đối tốt với mình.

- Lão bản nương... Lão bản nương...

Diệp Dịch ở bên ngấm ngầm nhắc nhở thúc đẩy vài tiếng, nhưng lúc này Vân Tri Thu đã cảm động đến nói không ra lời.

Bá! Miêu Nghị rút ra Nghịch Lân thương cắm trên mặt đất, vung tay chỉ tới:

- Nửa nén hương đã qua, cửa thành mở hay là không!

Diệp Dịch cúi mặt xuống chắp tay cười nói:

- Ngưu huynh biệt lai vô dạng, nhiều năm không gặp, không ngờ phong thái Ngưu huynh vẫn như cũ!

Miêu Nghị nghe hắn nói mà hơi ngớ, nhận thức ư? Nghĩ không ra, hừ lạnh nói:

- Thứ Ngưu mỗ mắt vụng, ngươi là người nào?

Diệp Dịch ha ha nói:

- Ngưu huynh thật đúng là quý nhân hay quên, năm đó khảo hạch tại Luyện Ngục chi địa chúng ta từng gặp qua, tại hạ Diệp Dịch, Đại thống lĩnh Thiên phố Cửu Hoàn tinh!

Hắn không nói mình là một trong những thành viên vây công, thuần túy là muốn hòa hoãn không khí.

Miêu Nghị không lải nhải với hắn:

- Lập tức mở cửa thành, nếu không Ngưu mỗ nói được làm được, đến lúc đó đứng trách Ngưu mỗ không khách khí!

Lôi kéo tình cảm không thành, Diệp Dịch không khỏi lúng túng, nghiêng đầu nhìn sang Vân Tri Thu thấp giọng hỏi:


- Lão bản nương, ngươi xem?

Vân Tri Thu khẽ gật đầu.

Bộ dạng Diệp Dịch như thể là vừa trưng cầu ý kiến Vân Tri Thu lập tức quát:

- Mở cửa thành ra!

Cửa thành mặt dưới đột nhiên mở rộng, Miêu Nghị không nói hai lời, vung tay lên, dẫn theo nhân mã khoái tốc tiến vào.

Diệp Dịch mời Vân Tri Thu cùng đi xuống nghênh tiếp, ai ngờ Vân Tri Thu không muốn công khai gặp mặt Miêu Nghị giữa chốn đông người, cự tuyệt, Diệp Dịch đành phải tự mình dẫn người đi xuống.

Đám người trên lầu các cũng lập tức đi tới trước cửa sổ hướng vào trong thành để quan vọng, chỉ thấy Miêu Nghi lĩnh người mà vào cuối cùng cũng chạm mặt Diệp Dịch.

Miêu Nghị thấy Vân Tri Thu không xuống, quay đầu nhìn lên đầu tường.

Diệp Dịch chắp tay nói:

- Ngưu huynh, không biết cần muốn hiệp trợ điều gì?

Dám bắt nữ nhân của ta! Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, lành lạnh coi chừng hắn, nhìn chăm chăm khiến hắn không khỏi sợ hãi, vừa mở miệng liền không có lời gì hay:

- Ngưu mỗ cấp bậc cao hơn ngươi, vì sao nhìn thấy bản quan không quỳ! Thứ không biết quy củ, hôm nay để ta dạy ngươi cái gì gọi là quy củ!

Phanh! Đột nhiên một cước đạp tới, đạp cho Diệp Dịch trở tay không kịp, phún huyết bay ngược ra sau, bay ra vài chục trượng mới rớt đất, nôn ra một búng máu, không đứng dậy nổi.

Xoạt xoạt! Hai tên thủ hại tâm phúc bên người Diệp Dịch tấn tốc rút kiếm giới bị.

Ai ngờ rút kiểm ngay trước mặt Miêu Nghị lập tức chọc ra tai họa, người sau lưng Miêu Nghị cũng mặc kệ bọn họ là giới bị hay là muốn tiến công, hai tên thải liên tu sĩ tấn tốc lóe ra phòng bị, hai đạo hàn mang chớp qua, giơ tay chém xuống bổ ra hai tiếng kêu thảm, cả người cả giáp bi chém thành hai nửa, ruột bụng chạy ra đất, thảm không nỡ nhìn..


Vào thành liền tanh mùi máu, bốn nữ nhân trẻ tuổi trên lầu các rất ít khi gặp phải trường diện tanh mùi máu thế này, khẽ nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng.

Đám người Đường Hạc Niên đối mặt nhìn nhau, nghĩ thầm Thiên đế không giải tán đám người này mới là quái lạ!

Nghe được tiếng kêu thảm, Vân Tri Thu cũng cả kính chạy đến bên kia đầu tường, cúi mặt nhìn xuống.

Trên đường phố trống trơn cách tường thành không xa, đám người Thiên Nhi, Tuyết Nhi vừa mừng vừa sợ, kinh là không nghĩ tới vừa thấy đại nhân đã là cảnh tượng như thế, hỉ là đại nhân vừa đến liền khống chế được tình hình.

Thủ vệ Thiên phố ở hai bên đều bị từng mũi Lưu Tinh tiễn kéo căng chỉ tới, sợ đến vội vã ném xuống đao thương, vũ khí leng keng leng keng rơi đầy đất.

Miêu Nghị liếc mắt nhìn Diệp Dịch đang lảo đảo bò dậy, nhàn nhạt một tiếng:

- Trước khống chế lại!

Sau lưng lập tức xông ra mấy người, tấn tốc trói lại Diệp Dịch.

Miêu Nghị xoay người hướng tới một bên, bước lên thạch đài đi lên tường thành, vừa đi vừa leng keng hạ lệnh:

- Dậu đinh vực tạo phản, Thiên phố Cửu Hoàn tinh thân tại Dậu đinh vực, lại chậm chạp không mở cửa thành, bản tổng trấn hoài nghi trong đó có ẩn tình khác, hiện nay tình huống bất minh, hết thảy án chiến thời hành sự! Bốn cửa thành mỗi nơi phái năm trăm nhân mã tiếp thủ, phong bế cửa thành, không có pháp chỉ của ta bất cứ người nào cũng không được ra vào. Bản bộ nhân mã lập tức tiếp quản phòng vệ Thiên phố, thủ quân bản địa tiếp nhận chỉ huy điều khiển từ ta, nếu có thủ tướng kháng cự không theo, án chiến thời hành sự, giết không tha! Lập tức thông lệnh thương phố toàn thành, quyên hiến chữa thương dược vật cho thủ quân chữa thương thủ thành, kẻ phối hợp liền được thượng biểu tấu xin trọng thưởng, kẻ không phối hợp có hiềm nghi thông địch, lập tức sao trảm! Lập tức chấp hành, không được sai sót!

- Tuân mệnh!

Mục Vũ Liên chắp tay lĩnh mệnh, tấn tốc điều binh khiển tướng, ba đợt nhân mã khẩn cấp bay tới ba tòa cửa thành còn lại để tiếp quản thành phòng, một bộ phận nhân mã dưới sự chỉ đường nhân mã Thiên phố, làm quen với tình hình bản địa để hành sự.

Mấy nữ nhân trẻ tuổi trên lầu các nghe vào tai cảm thấy quân lệnh nay không phải không có đạo lý, mà hoàn toàn có lý có cứ, rõ ràng rành rọt, thời chiến mà, tăng cường phòng ngự là điều hẳn nên, thủ thành thụ thương cũng tự nhiên phải cần dược chật chữa thương cứu trị mới có khí lực thủ thành.

Nhưng đám người Đường Hạc Niên vừa nghe, mí mắt không khỏi nhảy lên. Cái gì mà Dậu đinh vực tạo phản, đây rõ ràng là muốn mượn cớ tiếp quản khống chế Thiên phố. Cái gì gọi là quyên hiến dược vật chữa thương, cái gì gọi là kẻ không phối hợp có hiềm nghi thông địch, nghe mà cứ như là muốn tẩy cướp Thiên phố?

Khấu Văn Lam rời mắt khỏi khung cửa, muốn đi ra ngoài bắt chuyện cùng Miêu Nghị, ai ngờ Đường Hạc Niên lại vươn tay kéo hắn lại khẽ lắc đầu, tỏ ý tạm thời không nên cuốn vào.

Trên thành, Miêu Nghị đứng ở trước mặt Vân Tri Thu, mỉm cười nói:

- Không sao chứ!

Vân Tri Thu chỉ chỉ thú nang giữa eo, ra hiệu không việc gì.

Miêu Nghị vươn tay bắt lấy tay nàng, ánh mắt Vân Tri Thu khẽ lướt xuống dưới, rụt tay kháng cự, ai ngờ Miêu Nghị lại ôm nàng vào lòng, đương chúng hôn lên môi thơm của nàng.