Có một số thứ nàng không cách nào hiểu được, nhưng rất nhiều người đều biết, sau một phen tôi luyện chưa từng có trước đó, một phen tẩy lễ sinh tử, khiến một thứ đặc biệt được khắc sâu trong tâm khảm nhưng người này, để cho những người này tán phát ra một loại khí thế đặc biệt.
Ánh mắt sau tấm vải sa của Mị nương chầm chậm từ trên đám nhân mã này dừng lại trên người Miêu Nghị đang đứng ở mặt trước nhất, răng bạc khẽ cắn môi, ngay cả nàng cũng hiểu được vì sao Ngưu Hữu Đức có thể đái lĩnh năm vạn đại quân đánh vỡ trăm vạn tinh nhuệ. Vì sao nhân vật cao tầng của mấy nhà đều tự thân chạy tới muốn lôi kéo Ngưu Hữu Đức, loại người này nếu thật trở thành nữ tế của mình, sau này địa vị của mình trong vương phủ sẽ không ai có thể lay động, nữ nhi tự nhiên cũng có thể nước lên thuyền lên.
Lúc này nàng hạ định quyết tâm, nữ tế này bất luận thế nào nàng cũng phải cướp đến tay, nữ nhi nguyện gả cũng phải gả, không nguyện gả cũng phải gả!
Mị nương chầm chậm nghiêng đầu nhìn sang Câu Việt, truyền âm xác nhận nói:
- Người ở mặt trước nhất chính là Ngưu Hữu Đức?
Câu Việt lại không trả lời, ngược lại gằn từng chữ:
- Thật là hổ lang chi sư!
Tiếp đó mới kịp thời phản ứng, hướng sang Mị nương khẽ gật đầu truyền âm:
- Lão nô cũng chưa thấy qua, hẳn nên chính là hắn. Vương hậu cảm thấy nữ tế này thế nào, liệu có ưng ý?
Mị nương đáp lời:
- Anh khí bừng bừng, khí thế như núi cao, đúng thật là anh hùng, ta rất mãn ý, việc này ta có thể thay Mị nhi làm chủ, còn mong quản gia ắt phải tận lực tác hợp thành công!
- Vương phi mãn ý, lão nô tự nhiên tận lực!
Câu Việt đáp lời.
Khấu Văn Lam cũng phải mất một hồi thật lâu mới hồi thần lại được, trong ánh mắt lại có vài phần thất lạc.
Trước kia không quản Miêu Nghị náo ra làm sao, kỳ thực trong lòng hắn tịnh không cho là chính mình kém thua Miêu Nghị, nội tâm còn có vài phần bởi gia giáo tốt đẹp mà không hiển hiện ra cảm giác ưu việt. Nhưng hôm nay, nhìn thấy Miêu Nghị suất lĩnh chi nhân mã này, hắn cảm giác được sai lệnh giữa mình và Miêu Nghị, bản thân không khả năng mang ra được dạng nhân mã như thế này.
- Đứng tại mặt trước nhất chính là Ngưu Hữu Đức.
Khấu Văn Lam quay đầu hướng Đường Hạc Niên truyền âm một tiếng.
Đường Hạc Niên chắp tay mà đứng khẽ gật đầu, biểu thị hắn đã biết, ánh mắt coi chừng Miêu Nghị hơi hơi lấp lánh.
- Người ở mặt trước chính là Ngưu Hữu Đức ư?
Ánh mắt Quảng Mị Nhi từ trên mặt Miêu Nghị chuyển đi, nhè nhẹ hỏi đám tỷ tỷ bên người.
Trong lòng nàng nói không rõ là cảm giác gì, vừa nghĩ tới chuyện mẫu thân nói qua muốn gả mình cho Ngưu Hữu Đức, lại vừa hơi sợ hãi chi nhân mã trước mắt này, nhân mã như thế nàng đều chưa từng thấy qua bên người phụ vương, tóm lại cho người ta một cảm giác rất là lợi hại.
Doanh Nguyệt nhận thức, lại không trả lời, nhãn thần nhìn xuống mặt dưới có vài phần phức tạp, đây là chi nhân mã năm đó đối kháng với Doanh gia trong biết viên Ngự viên?
Hạo Khinh Yến lắc lắc đầu biểu thị không biết, Khấu Văn Lục biết Khấu Văn Lam biết, bèn truyền âm hỏi, sau khi nhận được câu trả lời gật đâu nói:
- Chính là hắn.
Mà Miêu Nghi cúi mặt nhắm mắt chờ đợi hồi lâu, đột nhiên mở hai mắt ra, tay chụp tới, trảo ra Nghịch Lân thương, đột nhiên đón gió chỉ hướng đầu tường, tiếng thương ngâm “anh anh” vang Vọng:
– Ta nói lại một lần, nhanh mở cửa thành!
Đám thủ quân đang trợn tròn mắt trên đầu tường bất giác lui ra sau một bước.
- A….
Phương Lập Hoành trợn mắt một hồi thật lâu chợt giật mình một cái, nghiêm mặt cười khổ nói:
- Ngưu đại nhân, ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao phải muốn vào thành?
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Binh mã bản bộ bình định phản loạn tạt qua đây, huynh đệ thủ hạ thương vong thảm trọng, được lệnh tiến vào Thiên phố hưu chỉnh, vì sao ngăn trở, chẳng lẽ chúng ta không tư cách tiến vào Thiên phố?
Bình định? Bình loạn cái con khỉ! Rõ ràng là ngươi tranh giành nữ nhân với Chử Tử Sơn!
Trong lòng Phương Lập Hoành thầm mắng một tiếng, ngoài mặt lại khách khí chắp tay nói:
- Ngưu đại nhân, trong thành hơi có rối loạn, sợ là bất lợi cho nhân mã dưới tay đại nhân hưu chỉnh, không bằng đóng doanh ở ngoài thành, cần muốn thứ gì nhân mã thủ thành chọn mua giùm cho, được không?
- Rối loạn?
Miêu Nghị cười lạnh một tiéng:
- Người nào lớn mật như thế, lại dám gây họa ở Thiên phố! Nêu ta đã đụng thấy, đâu thể ngồi yên không quản, mở cửa thành ra, để chúng ta tiến vào binh loạn!
Phương Lập Hoành vội lần nữa chắp tay.
- Không cần làm phiền, nhân mã thủ thành tự
sẽ bình dẹp, đại nhân nên để các huynh đệ đóng doanh nghỉ ngơi sơm đi.
Đầu thương trong tay Miêu Nghị chỉ hướng cửa thành đóng kín, lười nhác tiếp tục dông dài với hắn:
- Có phải muốn ta tự tay giúp ngươi mở ra không? Nhanh mở cửa thành! Bằng không đừng trách ta hạ lệnh công thành!
Đám người trên đầu tường kinh hãi thất sắc, đứa này thật quá kiêu ngạo, lại dám đương chúng nói ra muốn hạ lệnh công thành, ngươi còn có phải là nhân mã Thiên Đình hay không?
Đám đông trên lầu các đối mặt nhìn nhau.
Song thật không ai sẽ hoài nghi lời này của Miêu Nghị, thằng điên này ngay cả Đô thống Dậu đinh vực đều dám giết, trăm vạn tinh nhuệ của Dậu đinh vực cũng dám đồ sát, ngay trường hợp đón dâu của Thiên đế cũng dám gây sự, công thành đã tính là cái gì?
Phương Lập Hoành khân trương nói:
- Ngưu đại nhân bớt giận, ta được lệnh phong bế cửa thành, lệnh mở cửa thành ta không làm chủ được, cho ta chút thời gian đi về bẩm báo cho đại thống lĩnh, được không?
Phốc! Miêu Nghị cắm thương trong tay xuống đất lạnh lùng nói:
- Cho ngươi thời gian nửa nén hương, sau nửa nén hương, nếu cửa thành còn không mở, ta tất huyết tẩy đô thành!
Nói xong nghiêng đầu ra hiệu.
Ở sau lưng hắn, Mục Vũ Liên lập tức lấy ra một nén hương, đương chúng bẻ đôi, châm đốt nửa đoạn hương, cắm mạnh xuống đất, điểm hương hỏa lúc sáng lúc tối trong gió, được gió thổi tương trợ, tốc độ thiêu có hơi nhanh.
Huyết tẩy đồ thành!
Đây là khái niệm gì, đây là muốn giết cả thành gà chó không lưu ư?