Phi Thiên

Chương 2490: Không bị người đố kị là kẻ tầm thường (1)

Thấy lại chọc lão tử tức giận, lão đại Khấu Tranh vội lên tiếng giải vây:

- Thế Vân Tri Thu sẽ không không biết điều như Ngưu Hữu Đức chứ?

Khấu Lăng Hư trừng lão nhị một cái, năm ngón nhè nhẹ gõ đánh lên tay vịn:

- Áp lực từ ba nhà làm gì dễ ngăn như vậy?

Khấu Tranh hơi suy tư, liền đã minh bạch, cười nói:

- Ba nhà kia sợ là không đạt được mục đích thì tuyệt không bỏ qua, nếu Ngưu Hữu Đức cự tuyệt bọn họ, phía Vân Tri Thu tất phải hứng chịu áp lực cực đại, nói áp lực cực đại còn là nhẹ, e rằng khó mà giữ được mạng nhỏ. Áp lực của ba nhà kia càng lớn, Khấu gia lại càng trở thành che chở tốt nhất cho Vân Tri Thu, chỉ sợ muốn không đáp ứng cũng khó.

Khấu Lăng Hư khẽ gật đầu, trong vẻ suy tư hơi mang theo ý cười.

Phủ đệ Thiên ông, trong Cấm viên, Vệ Khu bước chậm bồi ở bên người Hạ Hầu Thác, tán gẫu về chuyện phát sinh trên triều đường.

Sau khi nói xong. Hạ Hầu Thác lại khẽ cười nói:

- Ngươi nói xem vì sao ta lại làm như vậy?

Vệ Khu cười nói:

- Lão gia làm thế là muốn phòng bất trắc, phòng ngừa Thanh chủ không hiểu mới lên tiếng nhắc nhở Thanh chủ, sau khi Thanh chủ minh bạch tất sẽ không để chuyện đám hỏi của tứ đại Thiên vương đắc sính. Mà Ngưu Hữu Đức phạm phải chuyện lớn như vậy, cho dù không việc gì cũng phải bị trừng xử, trong ngắn hạn Thanh chủ không khả năng trọng dụng Miêu Nghị, nếu không làm sao phục chúng? Như thế đồng nghĩa với tạm thời không ai được đến đệ tử Hỏa Tu La, với Hạ Hầu gia chúng ta điều này là có lợi nhất, có thể dễ dàng để Hạ Hầu gia ngầm liên hệ cùng hắn, cách ly hắn khỏi các thế lực khác cũng càng dễ dàng cho chúng ta quan sát xem, rốt cuộc người ẩn tàng sau lưng hắn là ai, không biết Vệ Khu nói có đúng không?

Hạ Hầu Thác vuốt râu ha ha cười nói:

- Trẻ con dễ dạy!

Vệ Khu lại trầm ngâm nói:

- Vệ Khu lại lo lắng. lão gia ám thị mịt mờ như thế, liệu Thanh chủ có thể nhìn ra được ư?

Hạ Hầu Thác cười ha ha nói:

- Đương nhiên phải mịt mờ một chút, nếu không để tứ đại Thiên vương biết chẳng phải sẽ trách ta nhiều chuyện? Còn có thể nhìn ra được hay không, đó là chuyện nhất định, nháy mắt đó ta có liếc nhìn Thượng Quan Thanh, nếu hắn mà còn không hiểu thì khác gì kẻ ngu.


Vệ Khu sửng sốt, cảm giác rất thú vi. Cũng ha ha cười lên.,

Phủ đệ Hạo Thiên Vương, trên sườn núi cỏ xanh mơn mởn có một tòa đình tử tinh mỹ, trong đình càng là cảnh sắc khó mà bắt gặp ở nơi khác, chủ nhân cùng quản gia ngồi đối diện uống rượu với nhau.

- Không đến nửa chi hổ kỳ có thể đánh vỡ trăm vạn đại quân tinh nhuệ của Dậu đinh vực! Thật là không ngờ được. Ngưu Hữu Đức này lại là hãn tướng như thế!

Quản gia Tô Vận vừa rót rượu cho Hạo Đức Phương vừa lắc đầu kinh thán.

Hạo Đức Phương nhìn về phương xa, cảm thán nói:

- Bởi thế chuyện đám hỏi tất phải tận lực!

Tô Vận thả nhẹ bầu rượu xuống.

- Kỳ thực ta hẳn nên tự thân bồi Yến tử đến đó mới càng thể hiện thành ý.

Hạo Đức Phương chầm chậm quay đầu nhìn nàng:

- Có biết vì sao ta không khiến ngươi tự thân bồi cùng không?

Tô Vận cười khổ nói:

- Vương gia sợ ta tự thân làm ra loại chuyện này, ngày sau sẽ khiến người trong nhà trạc xương sống ta, sau này không tiện đối mặt với bọn họ.

Hạo Đức Phương bưng chén uống cạn nói:

- Đó chỉ là một phần. Vì tác hợp thành công, ta phân phó mặt dưới, lúc tất yếu có thể dùng ít thứ trong thất tình lục dục với Ngưu Hữu Đức.

Tộ Vận trầm mặc, tự nhiên hiểu được cái gọi là ít thứ trong thất tình lục dục là chỉ cái gì, hắn không nghĩ nàng tự tay đi làm chuyện dơ bẩn này.

Nàng lặng lẽ bưng bầu rượu lên, lần nữa rót cho hắn.

Hạo Đức Phương lại nhẹ nhàng nâng tay ấn chặt, bắt lấy tay, âu yếm nhìn nàng.


Tay Tô Vận khẽ run lên, song vẫn lắc đầu cự tuyệt:

- Vương gia, chuyện giữa ta và ngươi đã qua lâu rồi. Người thiên hạ đều biết ta từng phát thề trước mặt phu nhân, nếu làm quá, sợ rằng ta khó còn mặt mũi ở lại trong vương phủ.

- Năm đó ngươi thật sự không nên...

Thần sắc Hạo Đức Phương rất là phức tạp, dùng sức bắt lấy tay nàng.

Tô Vận nhẹ giọng mỉm cười:

- Đã qua rồi. Thế này cũng tốt, ta rất thỏa mån.

Năm ngón tay của Hạo Đức Phương chậm rãi buông ra...

Một căn phòng nhỏ tinh trí mười sáu người khiêng lao nhanh trong tinh không, Câu Việt một thân áo vải, đứng ở lan can ngoài phòng, trong tay nắm lấy tinh linh không biết đang liên hệ với ai.

Bức rèm hoa lệ che đi mặt sau trong nhà, cách ăn mặc trang điểm đơn giản cũng khó mà che đi vẻ quốc sắc thiên hương của hai mẹ con ngồi ở cạnh sạp.

- Nhớ cho kỹ, nhất cử nhất động của ngươi ở bên ngoài đại biểu cho hình tượng vương phủ. Tuyệt không thể điều ngoa tùy tính, nữ nhi gia liền nên có bộ dạng của nữ nhi gia, biết không?

Mị nương lại nhịn không được nhắc nhở nữ nhi đang sấp mình trên bàn trước cửa sổ, đưa mắt nhìn ra tinh không.

Quảng Mị Nhi rất đành chịu quay đầu thở dài nói:

- Nương, mấy lời này trên đường ngươi đã nói với ta bao lần rồi, ta đã nhớ kỹ, ta tuyệt không làm gì tổn hại đến hình tượng vương phủ.

- Nha đầu chết tiệt, ta làm thế cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi còn không nghe vào tai.

Mị nương giận mắng. Lại chỉ tay chọc lên trán nàng.

Trong nhà hơi an tĩnh lại, Mị nương thấy Câu Việt ở mặt ngoài một mực đang dùng tinh linh không biết liên hệ với ai, nghĩ nghĩ cảm thấy có điểm dị thường, đợi đến Câu Việt ngừng nghỉ, bèn cắm lời hỏi:

- Câu quản gia. Có chuyện gì không?

Nàng lo lắng liệu có phải sự tình có biến hay không.

Câu Việt trầm mặc xoay người đi tới cạnh cửa, cách qua bức rèm che nói:

- Vương Phi. Có người tên là Ngưu Hữu Đức náo ra chút chuyện ở Dậu đinh vực.

Mị nương Sửng sốt, nàng biết a, không phải là bởi vì biết Ngưu Hữu Đức náo ra chuyện ở Dậu đinh vực, xác nhận Ngưu Hữu Đức hạ lạc mới chạy tới ư, Câu Việt nhắc lại chuyện này là có ý gì?

- Ngưu Hữu Đức? Là cái người tổng trấn Ngự viên Ngưu Hữu Đức?

Ai ngờ Quảng Mị Nhi lại đột nhiên quay đầu đứng dậy, đi tới trước cửa đẩy bức rèm che ra.