Ở hiện trường không có người nào chất nghi tình báo của Phá Quân.
Mà vừa mới đầu Phá Quân cũng hơi hoài nghi liệu tin tức này có phải có vấn đề hay không, cảm giác quá cường điệu, trong lòng rất thấp thỏm, rốt cuộc con đường tin tức của quân cận vệ thật sự không tốt cho lắm, hoàn toàn là mặt dưới nói cái gì thì là cái đó, hiện tại vừa nghe Tư Mã Vấn Thiên tấu báo, tâm lý lập tức nắm chắc.
Hắn đang muốn cất tiếng, cửa lớn Tinh thần cửa đột nhiên hiện ra một người, nhắc nhở nói:
- Bệ hạ, đến lúc thượng triều rồi!
Thanh chủ quay đầu giận dữ hét:
- Sát tài! Không thấy trẫm đang bận chuyện ở đây sao? Để bọn họ chờ đợi!
Người ở trước cửa bị dọa cho nhảy dựng, không biết làm sao mình lại khiến bệ hạ nổi nóng. Thượng Quan Thanh hướng hắn vung tay, người đó vội vàng lui xuống.
Thấy sự chú ý của mọi người đều dồn hết trên người mình. Phá Quân khẽ thở dài, giờ mới tỉ mỉ bẩm những gì mặt dưới vừa tâu báo.
Sau khi giảng xong, đến phần tổng kết chiến huống ngay chính bản thân Phá Quân đều có phần kích động, thanh âm dần dần cao vút nói:
- Lam hổ kỳ dưới tay Ngưu Hữu Đức đánh bại trăm vạn tinh nhuệ Dâu Đinh Vực, đương trường trận trảm hơn năm mươi vạn người, tiếp đó suất lĩnh tàn quân đuổi giết vài chục vạn đào binh Dậu đinh vực, nhất cổ tác khí triệt để đánh tan quân địch mới thu binh! Mà tự thân chiến tổn của năm vạn nhân mã lam hổ kỳ cũng cao tới tám thành, cơ hồ bị đánh tàn, chỉ còn hơn một vạn người còn sống, cơ hồ ai cũng bị thương, hiện giờ chính đang ở nguyên địa đợi lệnh!
Nói xong trùng trùng chắp tay với Thanh chủ, biểu thị tấu báo xong rồi.
Trong điện không ai nói được lời nào, không cả kinh không hốt hoảng, mà đều yên lặng không nói, ánh mắt phiêu hốt, vẫn cứ đắm chìm trong lời tấu báo của Phá Quân.
Một trận huyết chiến, không đến nửa canh giờ, song phương chết mất sáu mươi vạn người, đây là khái niệm thế nào?
Không cần tận mắt nhìn đến cũng có thể tưởng tượng ra được trận chiến ấy đánh thảm liệt đến mức nào. Phải chết như sung rụng mới có thể ở trong nửa canh giờ chết mất sáu mươi vạn người, không khó để đoán ra được đương thời sơ bộ của Ngưu Hữu Đức hẳn đã giết điên rồi. Không cần tận mắt nhìn đến cũng có thể tưởng tượng ra được đương thời tình hình của sơ bộ Ngưu Hữu Đức bi tráng đến mức nào, toàn bộ trên dưới lam hổ kỳ đều liều mạng tới đâu.
Hơn nữa dưới tình huống như thế, mà hơn vạn tàn binh sót lại còn dám chủ động xuất kích, sống sờ sờ triệt để đánh vỡ mấy chục vạn tinh nhuệ đào tẩu, thật sự là...
Đặc biệt là theo như lời tấu báo, thời khắc then chốt toàn bộ trên dưới lam hổ kỳ đều ôm lấy quyết tâm liều chết, cư nhiên tập thể hô lớn nguyện xả thân dụ địch để Ngưu Hữu Đức đi trước, ngay sau báo thù cho bọn họ!
Lúc nghe được câu nói này, người ở hiện trường không ai không động dung!
Trong lòng bọn họ không khỏi cảm khái. Đúng vậy a! Nếu không phải đều ôm theo quyết tâm liều chết, há có thể kiên trì dưới sức vây công của trăm vạn đại quân lâu như thế, kiên trì được đến thời điểm thắng lợi sau cùng.
Mà Ngưu Hữu Đức không nghe khuyên, lần nữa phản hồi sức ngăn sóng dữ, cũng khiến bọn họ than thở không thôi, trận chiến này thật sự có thể nói là trên dưới một lòng, tướng sĩ dùng mệnh!
Trong Tinh thần điện, từng người đứng yên ở đó, phảng phất đưa thân vào trong chiến trường đương thời, khó mà tự kềm ché!
Vũ Khúc là người đầu tiên hồi thần lại, thần sắc trên mặt nói không rõ là cảm xúc gì. Đã có chấn hám cùng cảm khái, lại cũng có xấu hổ!
Tưởng không xấu hổ cũng khó, hắn là biết. Tất cả tướng soái Dậu đinh vực cơ hồ đều đi ra từ hữu đốc vệ của hắn, suất lĩnh trăm vạn tinh nhuệ còn có thể đánh thành dạng này, còn có thể bị hơn vạn tàn binh đuổi mấy chục vạn tinh nhuệ chạy trốn như vịt, thật là mặt mũi mất hết!
Thân làm kẻ xuất thân từ thống soái đại quân, tự nhiên vừa nghe liền biết trận này then chốt thắng bại năm ở đâu.
Hắn đã nhớ kỹ cái tên “Nhan Xuân” kia, nếu còn sống sót, hắn phải băm thây đứa này, tự nhiên ủ thành thảm bại như thế, thành toàn uy danh cho kẻ khác!
Rất lâu sau. Thanh chủ thở dài một hơi, khẽ híp mắt lại nói:
- Năm vạn người, không đến nửa chi hổ kỳ, có thể đánh bại trăm vạn tinh nhuệ, quân cận vệ còn chưa có qua tiền lệ như thế, thật là hổ tướng! Đại tướng chi tài a!
Tư Mã Vấn Thiên bất giác trao đổi ánh mắt với Thượng Quan Thanh, tự nhiên bọn họ đều biết người Thanh chủ khen là ai. Nhưng ai ngờ sau đó Thanh chủ lại bổ thêm một câu:
- Không ngờ Ngưu Hữu Đức này mới vừa bị giam trong Thái cổ tử một ngàn năm, vừa tiếp nhận nhân mã Hắc Long ti vào tay liền có thể dễ dàng sai khiến, không ngờ hắn kinh doanh Hắc Long ti sâu đến vậy, hổ lang chi sư như vậy một khi được tẩy lễ bằng trận huyết này, đều thành kiêu binh hãn tướng, tương lai nếu là đổi soái. Trừ Ngưu Hữu Đức ra sợ rằng sẽ không phục người khác, thói xấu này không trừ không được. Phá Quân. Sau này đánh tan chi nhân mã này ra, hữu đốc vệ cũng có thể tiếp thu một nửa.
Nói thế này là trực tiếp định tính thành kiêu binh hãn tướng? Tư Mã Vấn Thiên và Thượng Quan Thanh lần nữa liếc nhìn nhau, đều hiểu tầng ý tứ càng sâu trong lời Thanh chủ, thâm tâm thổn thức, không ngờ nhân mã vừa đánh được chiến tích hiển hách như thế, lập tức liền phải bị giải tán, song chiến tích của chi nhân mã này thật sự quá hiển hách, tuy trước mắt thực lực của thành viên cá nhân đều không cao siêu gì, nhưng rồi sẽ có lúc đề cao, một khi từng bước trưởng thành trong tay Ngưu Hữu Đức, nhóm người này sẽ nắm giữ binh quyền càng lúc càng lớn, chỉ bằng những người này có thể hô lên xả thân mà chết vì Ngưu Hữu Đức, một khi tụ tập cùng một chỗ liệu có xuất hiện hậu quả khó lường hay không? Đây mới là nguyên nhân trọng yếu khiến cho bệ hạ muốn giải tán nhóm người này.