Vũ Liệt kinh ngạc nhìn hắn, hiện tại hắn cuối cùng đã minh bạch vì sao chỉ huy sứ đại nhân lại hết lòng nâng đỡ Đô thống đại nhân ngồi lên vị trí này, bởi vì không phải tên Đô thống của quân cận vệ nào cũng đều thích hợp ngồi lên đó.
Thiên cung, quỳnh lâu ngọc vũ, cảnh xuân đầy sức sống ngoài Càn Khôn điện, vài trăm triều thần lũ lượt đến đây, Khấu, Doanh, Hạo, Quảng tứ đại Thiên Vương lần lượt xuất hiện, chúng nhân hành lễ bái kiến.
Tứ đại Thiên Vương đụng mặt hàn huyên, đứng ở vị trí đầu dưới bậc thang ngoài điện rù rì thầm thì. Không lâu sau, Ha Hầu Thác mơi chống trượng đến, chúng nhân lần nữa kiến lễ đi tới mặt trước nhất, tứ đại Thiên Vương cũng đồng thời chắp tay hành lễ:
- Thiên ông.
Hạ Hầu Thác khẽ cười ha ha, gia nhập vào vòng tán gẫu của mấy người, thấy mấy vị này nói tới nói lui lại thủy chung không nhắc đến chính đề, Hạ Hầu Thác mỉm cười nói:
- Nghiễm Thiên Vương, nghe nói Dậu đinh vực của ngươi xảy ra chút chuyện?
Quảng lệnh công hờ hững nói:
- Hình như là có chút chuyện, trước mắt còn chưa tra rõ, chính đang để người dưới điều tra, thiên ông tin tức linh thông, không biết có gì chỉ giáo?
Hạ Hầu Thác liếc mắt nhìn ba vị còn lại có vẻ như vẫn chưa biết điều gi, ha ha cười nói:
- Chuyện không bằng không cứ, lão hủ chỉ là nghe nói, chỉ giáo sao được.
Người khác thấy mấy vị này cứ hàm hàm hồ hồ, bọn họ cũng hoặc là giả bộ hồ đồ theo, hoặc là thật sự hồ đồ, không hiểu là chuyện gì.
Không lâu sau, Quảng lệnh công đột nhiên lấy ra một chiếc tinh linh, thuận tay thả vào trong tay áo, chỉ trong chốc lát thần tình rõ ràng sừng sờ một lúc, chầm chậm quay đầu, ánh mắt khóa định Hiên Viên hầu, nhưng gần gần là ngưng thị một cái, chớp mắt lại như không có việc gì.
Ba vị Thiên vương con lai cũng khẽ động, chợt thấy Hạ Hầu Thác xách ra một chiếc tinh linh rung thả trong tay áo, rất nhanh lại thấy thần tình Hạ Hầu Thác hơi ngớ, cũng thấy hắn chầm chậm quay đầu nhìn Hiên Viên hầu ở trong đám người sau lưng.
Ba vị Thiên vương lập tức cũng quay đầu nhìn Hiên Viên hầu, lại thấy Hiên Viên hầu thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt trò chuyện gì đó với đồng liêu, tựa hồ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thật không biết? Một ít biểu tượng không giấu qua nổi ba vị này, chuyện có thể khiến cho Hạ Hầu Thác cùng Quảng lệnh công đương chúng thất thái khẳng định không phải là việc nhỏ, sắp thượng triều tới nơi rồi, nếu cả chuyện gì đã xảy ra cũng không biết, nhỡ kéo ra trên triều đường, bên này không nắm rõ tình hình, chẳng phải sẽ trở tay không kịp.
Ba vị Thiên vương cơ hồ cùng đồng thời lấy ra tinh linh đặt trong tay áo liên hệ với người mình, mệnh kẻ dưới nhanh nhanh tra tìm!
- Dậu đinh vực cướp công? Còn giết người diệt khẩu? Không thể ngồi chờ chết mới đánh trả?
Trong Tinh thần điện, Thanh chủ mặt trầm như nước, đưng ở trước mặt Phá Quân, tay gác sau lưng, từng câu từng câu hỏi lại, cuối cùng gần thành từng chữ:
- Ngươi tin tưởng ư?
Đám người Thượng Quan Thanh im như thóc, nếu không biết trong chuyện này có liên lụy đến Vân Tri Thu, chỉ sợ bọn họ còn thật sẽ tin.
Phá Quân nuốt một ngụm nước bọt, ở trước mặt Thanh chủ hắn vẫn luôn rất tự tin, đó là người dám chỉ thẳng mặt Thanh chủ mà mắng, đây còn là lần đầu tiên hắn bị bối rối như vậy, bị Thanh chủ chất vấn mà không biết nên nói gì cho phải, nói thật, hắn cũng không tin tưởng, chỉ là... Hắn thán nói:
- Mặt dưới đăng báo như thế, nhất thời lại không cách nào tra rõ tiền nhân hậu quả trong thời gian ngắn, thần cũng chỉ biết chuyển thuật như vậy mà thôi.
Thanh chủ nổi giận, chỉ vào mặt Phá Quân mắng:
- Lão thất phu, không ngờ cả ngươi cũng bao che! Quân cận vệ của trẫm đã thất khống, ngươi còn muốn làm cái gì?
Phá Quân chắp tay, cũng không khách khí, trực tiếp cãi:
- Tịnh không phải thần bao che, mà là trước khi tra rõ chân tướng sự tình không tiện đưa ra định luận, sau này nếu thật tra ra là Ngưu Hữu Đức giở trò, tả đốc vệ tất dùng quân pháp trừng trị!
Thanh chủ hắc hắc một tiếng:
- Ngươi còn dám mạnh miệng! Rõ ràng là Ngưu Hữu Đức đặt bẫy để người của Dậu đinh vực chui vào, tương trẫm là kẻ ngu chắc! Lá gan đứa kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng không để trẫm vào trong mắt...
Chợt quay đầu, quát hướng Cao Quán:
- Cao Quán, lập tức mệnh thuộc cấp giám sát hữu sư đuổi bắt Ngưu Hữu Đức, nghiêm trừng cho thiên hạ nhìn!
Cao Quán chắp tay lĩnh mệnh, lấy ra tinh linh liền muốn chấp hành, ai ngờ Phá Quân đột nhiên gầm lên một tiếng:
- Gian thần! Ngươi dám!
Cao Quán bị mắng “gian thần”, nhất thời sửng sốt, tay nắm tinh linh nhìn hướng Thanh chủ.
Thanh chủ hai mắt trợn tròn căm tức nhìn Phá Quân, cắn răng nghiến lợi nói:
- Lão thất phu! Ngươi nói cái gì? Ở trong mắt ngươi có phải người chấp hành ý chỉ của trẫm đều là gian thần? Có phải trong mắt ngươi trẫm là một tên hôn quân?
Ở trước mặt người khác hắn còn nhẫn nhịn được, chỉ riêng đụng phải Phá Quân là nhịn không nổi, bởi vì người khác đều coi hắn là chủ nhân của thiên hạ, chỉ riêng Phá Quân ở trước mặt hắn muốn mắng cứ mắng, không biết cái gì gọi là nể mặt đối với người quân lâm thiên ha, cao cao tại thượng như hắn, cổ hỏa khí này khó mà dung nhẫn cho được!
Phá Quân tức giận trả lời:
- Sự tình còn chưa tra rõ, thị phi trắng đen cũng không rõ ràng, liền vọng động trừng trị mệnh quan Thiên Đình, đặt thiên điều luật pháp ở đâu, Cao Quán hắn không phải gian thần thì là cái gì
Thanh chủ tức giận đến mức cả người run rẩy, thế này có khác gì mắng hắn là hôn quân, bởi vì hắn chính là kẻ hạ lệnh bắt Cao Quán làm như vậy, hắn đột nhiên rống giận quát:
- Người đâu! Kéo lão thất phu này ra ngoài chém!
Xoạt xoạt! Ngoài điện lập tức xông đến một quần hồng giáp thượng tướng, hùng hổ bước nhanh mà đến.