Phi Thiên

Chương 2474: Xông giết (1)

Bây giờ đã xưng không nổi là trăm vạn đại quân nữa rồi, thô lược tính qua một cái nhất thời trong lúc không cẩn thận bị đánh xuống hạ phong đã khiến bên này trả ra đại giá vẫn lạc gần ba mươi vạn nhân mã.

Ngưu Hữu Đức? Tên tướng lĩnh cầm đầu xông giết mà đến vừa nghe danh hiệu này lập tức cả kinh, tên tuổi cá tính như vậy, cộng thêm lại suất lĩnh nhân mã quân cận vệ, ứng sẽ không phải người khác. Trong nháy mắt, tên thống quân mà hắn một mực muốn biết là kẻ điên nào, cuối cùng hiện tại đã biết đáp án, thì ra là thằng điên nổi tiếng kia, khó trách!

Hai người đã sắp đụng mặt nhau, cό nghĩ ngợi gì cũng vô dụng, tên tướng lĩnh cầm đầu gầm lên:

- Để Nhan Xuân ta tiếp ngươi!

Thì ra viên tướng này gọi là Nhan Xuân.

Trong khoảnh khắc hai người đối giết mà đến. Nhan Xuân không dám lưu thủ chút nào, rốt cuộc người có danh cây có bóng, hắn nào dám qua loa, vừa động thủ liền dùng hết toàn lực, vung đao trảm hướng Miêu Nghị.

- Chịu chết!

Miêu Nghị tiếng quát chưa dứt, tiếng thương như long ngâm đã gào thét mà ra, nhanh như mị ảnh, trên đầu thương một vòng hắc động xoay tròn như trân châu đột nhiên đâm ra, so với hắc động nhỏ bằng hạt đậu nành năm đó đã to hơn không ít, vừa ra tay liền dùng tới bản sự áp đáy rương “nhất thương thập sát”.

Không còn cách nào khác, trong tình hình nguy cấp như hiên thời thống soái Hắc Long ti là hắn lại ra tay đánh trận đầu, chỉ được thắng không được bại, bằng không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sĩ khí, hơn nửa còn phải thắng thật gọn gàng lưu loát để đề chấn quân tâm, bởi thế vừa ra tay đã dùng tận toàn lực.

Hiện thời không biết bao nhiều người đang quan chú trận chiến này, hoặc quay đầu nhìn, hoặc dùng dư quang quan sát, muốn xem Nhan Xuân với tu vị hơn xa sẽ thắng, hay là Ngưu Hữu Đức danh chấn thiên hạ qua nhiên danh bất hư truyền!


Quang! Một tiếng chấn vang!

Không biết trong sát na đó có bao nhiêu người hấp một ngụm khí lạnh.

Đại đao bổ ra trên tay Nhan Xuân cư nhiên bị một thương của Ngưu Hữu Đức đánh bay, cuồng phốc ra một ngụm máu tươi, cả người bị chấn bay ngược ra sau.

Thế công của Miêu Nghị vẫn chưa ngừng, đâm thương ra hai bên, giết ra hai tiếng kêu thảm, hai đạo huyết tuyến từ trên cổ hai tên thượng tướng đi theo bên người Nhan Xuân phún bạo mà ra. Hai người này, kể cả Nhan Xuân nữa, trên người đều mặc hồng tinh chiến giáp, thương của Miêu Nghị liên tục đâm ra, hai thương đều chọc trúng cổ bọn họ.

Vẫn chưa hết, Miêu Nghi lách mình sát thân mà qua giữa hai người, rung tay tiếp tục đâm ra một thương, lai trúng vào yết hầu Nhan Xuân, đầu thương nhướng lên, thân thể Nhan Xuân lập tức bay ra sau.

Hai tay Nhan Xuân bịt lấy cổ, trợn tròn mắt bay ra sau, máu tươi điên cuồng chảy ra nơi miệng mũi họng. Trong mắt đầy vẻ khó mà tin tưởng, không nghĩ tới trước lúc song phương giao thủ một mực chưa nói rõ tên hiệu, lúc nói ra tên hiệu cư nhiên lại là tử kỳ của mình!

Trong đầu hắn kêu xót một tiếng, Ngưu Hữu Đức quả nhiên danh bất hư truyền, có hối cũng đã muộn rồi!

Tiếp đó hắn và hai tên thủ hạ bị Miêu Nghị đâm thương trúng cổ, đồng thời bị trăm tên mảnh sĩ sau người Miêu Nghị vọt tới chìm ngập, đầu lâu ba người trước sau bay ra.

Tổng trấn đại nhân uy vũ! Trăm tên dũng sĩ đi theo sau người Miêu Nghị tinh thần đại chấn, lập tức không còn tuyệt vọng như trước, phảng phất nhìn đến một tuyến sinh cơ. Vì một tuyến sinh cơ này mà lập tức liều chết chém giết. Cùng đám thải liên tu sĩ xếp thành hình chữ nhân theo gót Nhan Xuân Vọt tới chém giết thành một đoàn.

Hơn một trăm tên thải liên tu sĩ đánh mấy tên, tình huống thế nào không cần nghĩ cũng biết, hoàn toàn áp đảo nghiền đi qua.


Trên dưới Hắc Long ti thôi tiến theo tinh thần đại chấn. Phát hiện uy danh của tổng trấn đại nhân qua không ngoa, lập tức nảy sinh hi vọng, sĩ khí cao trướng.

Mà bên phía Dậu đinh vực cư nhiên vang lên một trận tiếng ồ, chấn kinh ở uy dũng của Ngưu Hữu Đức, một hơi giết liền ba tên thải liên tu sĩ của bên này, đường đường phó đô thống Nhan Xuân thải liên ngũ phẩm mà không đỡ nổi một thương của Ngưu Hữu Đức, gặp mặt liền chết ngay dưới thương!

Lúc này trên dưới Dậu đinh vực lai nhớ tới uy danh tung hoành trong trăm vạn đại quân của Ngưu Hữu Đức, có điểm không rét mà run. Liệu ai có thể ngăn trở được gia hỏa này?

Thấy bên kia tổ chức lên trên trăm tên thải liên tu sĩ xung phong, bên phía Dậu đinh vực cũng tấn tốc có gần năm trăm tên thải liên tu sĩ hưởng ứng hiệu triều từ Nhan Xuân, khẩn cấp chạy tới chi viện, ai có thể ngờ Nhan Xuân không đỡ nổi một kích của Ngưu Hữu Đức, còn tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đức mơi hơi giết liền ba tên thải liên tu sĩ, không khỏi lạnh gan, mãnh tướng như thế, nơi này ai có thể ngăn được!

Gần năm trăm tên thải liên tu sĩ vọt tới bất chợt ngừng lại, không dám kề cận. Trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đức bằng một tay trường thương trong tay như chặt dưa thái rau giết tiến vào tả hữu vệ theo Nhan Xuân xông ra ứng chiến, ngay cả thải liên tu sĩ đều đỡ không được, huống hồ là một đám kim liên tu sĩ. Ngưu Hữu Đức kia như mãnh hổ xông vào quần dương, thương điểm như long. Đám người bị xung kích ngã xuống thành từng phiến từng phiến như rơm rạ, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.

Chớp mắt, hơn vạn nhân mã xuất kích đã vỡ không thành quân, tấn tốc quay đầu bỏ chay.

Nhiều người lâm trận bỏ chạy như thế đả kích tới sĩ khí trên dưới Dậu đinh vực thật là vô cùng nghiêm trọng.

Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, thấy trăm tên dũng sĩ sau lưng đã giải quyết xong đám thải liên tu sĩ theo chân Nhan Xuân xông ra, lập tức gầm lên.

- Đừng dây dưa ở đây nữa, theo sau lưng ta, giữ vững trận hình, tiến lên!

Trước khi không xung sụp được trận doanh địch phương, dây dưa ơ đây không khác gì tự sát.

Trăm tên dũng sĩ không ai nhiều lời, lập tức theo gót mà đến, chiếu lệnh hành sự.

Lấy Miêu Nghị làm tiền phong, đám người lần nữa xông giết về hướng trận doanh đối phương.

- Trảm!