Hành hình xong, Miêu Nghị hạ lệnh với Mục Vũ Liên:
- Quét dọn sạch sẽ chiến trường, chuẩn bị trở về ngự viên!
- Vâng!
Mục Vũ Liên lĩnh mệnh đi an bài.
Miêu Nghị rời đi, đến một chỗ tránh tai mắt của mọi người lại thả Hắc y nhân và “Vân Tri Thu” ra ngoài.
“Vân Tri Thu” nhìn chằm chằm Miêu Nghị, bộ dạng như hận không thể cắn chết Miêu Nghị, nhưng Miêu Nghị lại đẩy tay giao “Vân Tri Thu” cho Hắc y nhân.
Hắc y nhân gật đầu, thu “Vân Tri Thu” vào túi, mượn núi non che chở, nhanh chóng rời đi.
Chờ trong chốc lát, đoán chừng người đã đi xa, hai cánh tay Miêu Nghị rung lên, dưới pháp lực mênh mông, ầm một tiếng thiên địa chấn động, sơn băng địa liệt, bụi mù mênh mông cuồn cuộn sôi trào, chôn vùi nơi này.
Tình huống quét dọn chiến trường như vậy cũng khiến mấy vạn nhân mà cả kinh, nhanh chóng kết thành đội hình bay tới, chỉ thấy cả vùng đất bụi mù phấp phới, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chờ một chút, bóng người Miêu Nghị đột nhiên từ trong bụi mù tràn ngập phóng lên cao, nhìn xuống phía dưới đánh giá chung quanh, sắc mặt khó coi.
Mục Vũ Liên nhanh chóng bay tới gần, kinh ngạc bất định nói:
- Đại nhân. Sao vậy?
Miêu Nghị vỗ vỗ thú túi trống rồng bên hông, trầm giọng nói:
- Giang Nhất Nhất đột nhiên phá túi, chui xuống đất chạy trốn!
Mục Vũ Liên cả kinh:
- Đại nhân không phải đã hạ cấm chế trên người hắn sao?
Miêu Nghị lắc đầu.
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn đột nhiên chạy ra, ta đâm ra một kiếm, cũng không thấy bất kỳ động tĩnh gì. Kiếm thế trong tay ta trong nháy mắt hóa thành phấn vụn, còn thiếu đốt đường của hắn, hắn chợt lóe rồi chui xuống dưới đất mất tích.
Hắn vì sao không chọn người khác chịu tiếng xấu, hết lần này tới lần khác chọn dâm tặc Giang Nhất Nhất? Cũng bởi vì hắn từng tận mắt nhìn thấy Giang Nhất Nhất bản lãnh hóa thành bụi phấn chui xuống đất tự nhiên thoát thân.
Mục Vũ Liên nhanh chóng quay đầu lại hạ lệnh:
- Lục soát cho ta!
Mấy vạn nhân mã lập tức tản ra kéo lưới lục soát, pháp lực đánh sâu xuống dưới đất nhanh chóng tìm tòi.
Còn Miêu Nghị đứng trên đỉnh núi lấy tinh linh ra liên lạc với Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu:
- Ngưu Nhị, ngươi rút cuộc đang giở trò quỷ gì?
Miêu Nghị:
- Chuyện đã giải quyết, hiện tại ngươi có thể ra cửa hàng thể hiện rồi, chứng minh ngươi không phải bị Giang Nhất Nhất cướp đi, lấy lại sự trong sạch của mình!
Vân Tri Thu sợ hết hồn hết vía:
- Cái gì gọi là chuyện đã giải quyết? Ngươi giết Chử Tử Sơn?
Miêu Nghị:
- Ta không giết hắn chẳng lẽ còn lưu hắn lại sao?
Vân Tri Thu nóng nảy:
- Ngươi giết hắn làm sao ăn nói với phía trên?
Miêu Nghị:
- Ta tự có biện pháp ứng đối, được rồi, không nói nữa, ta còn phải giải quyết hậu quả.
Sau đó trực tiếp chặt đứt liên lạc Với Vân Tri Thu, Vân Tri Thu tức giận đến mức cứ dậm chân, nhưng nàng cũng biết, làm ra chuyện lớn như vậy Miêu Nghị nhất định phải tiến hành giải quyết hậu quả, bây giờ không phải lúc tranh cãi với Miêu Nghị.
Thủ hạ của Chử Tử Sơn chính là trên vạn nhân mà thật ra cũng không chết trận toàn bộ, có một số chẳng qua bị Lưu Tinh tiễn bắn cho trọng thương, trong số đó cũng có người không bị đả thương cũng không bị mất mạng, đang bị nhân mà chộp tới tập trung thành một khối.
Một gã thủ hạ nhấc tới một gã bị thương, bị Miêu Nghị đưa tay ngăn lại ý bảo lưu người này lại, lại phất phất tay ra hiệu hắn cứ đi làm việc của mình, người này giao cho Miêu Nghị xử lý. Sau khi nhấc người bị thương tới nơi vắng vẻ, Miêu Nghị hỏi:
- Ngươi tên gì?
Người bị thương lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Chu Lang!
Sau khi một phen hỏi đáp xác nhận thân phận của đối phương, Miêu Nghị giải khai cấm chế pháp lực trên người hắn, lấy ra hai tinh linh để xuống pháp ấn của mình, lại song song đưa cho đối phương:
- Lưu lại phương thức liên lạc.
Người bị thương sửng sốt, không biết Miêu Nghị vì sao lại muốn lưu lại phương thức liên lạc với hắn, nhưng trong lòng mừng rỡ, nếu muốn giữ liên lạc với mình, vậy nói lên sẽ không giết mình.
Hắn tất nhiên vội vàng làm theo. Sau khi đánh pháp ấn của mình xuống hai tinh linh, trả một cái tinh linh lại cho Miêu Nghị, thấy Miêu Nghị gật đầu ngầm đồng ý rồi, mình cũng tự thu vào một cái. Ai ngờ đồ vừa thu còn chưa kịp phản ứng, trước mắt hàn quang chợt lóe, một thanh bảo kiếm sắc bén đã chặt xuống đầu lâu của hắn.
- Ta cũng là cứu sống trong khe hẹp, tha lỗi!
Miêu Nghị thu bảo kiếm nhìn thân thể té xuống nhàn nhạt nói, xoay người rời đi.
Vân Hoa các bọn tiêu nhị ở chánh đường đột nhiên yên lặng, cùng nhìn về một phương hướng, nhìn Vân Tri Thu từ sau chính đường đi ra, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi theo phía sau.
Đám người thợ mộc sớm biết nàng không có chuyện gì còn không có phản ứng, còn bọn tiểu nhị khác rò ràng có chút kinh ngạc. Lão Bản Nương không bị bắt đi vẫn ở trong cửa hàng?
- Mọi người không làm việc đi, tại sao cứ ngây người nhìn ta, có phải nhìn thấy trên mặt lão nương mọc hoa không?
Vân Tri Thu vẫn như ngày thường quát một tiếng.
Bọn tiểu nhị lập tức trấn tỉnh, trong lòng tan hết sầu lo, nở nụ cười, tiếp tục làm việc của mình.
Vân Tri Thu vừa đi đến cửa, chợt thấy thợ đá vội vàng quay về, bắt gặp ở cửa, thợ đá nhìn thấy lão bản nương sửng sốt một chút, chợt làm lễ ra mắt:
- Lão bản nương.
Vân Tri Thu nghiêng mắt nhìn đám tiểu nhị ở cửa hàng đối diện đang đứng ở cửa lấm la lấm lét liếc nhìn sang bên này rồi lại vội vàng chui vào trong cửa hàng, ánh mắt quay lại trên người thợ đá, dạy dỗ:
- Vội vội vàng vàng như vậy làm gì?
Thợ đá trả lời:
- Lão bản nương, bốn cửa thành lại phong bế rồi.
Vân Tri Thu nhướng mày:
- Lại xảy ra chuyện gì?
Thợ đá lắc đầu:
- Không biết, chỉ nghe nói là bên phía Thủ Thành cung hạ lệnh phong tỏa bốn cửa thành, trên đầu thành cũng tăng cường đề phòng, tình huống cụ thể vẫn chưa rõ ràng.
Vân Tri Thu gật đầu, không nói cái gì nữa, dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi tiếp tục đi về phía đầu đường.
Lúc này ở cửa cửa hàng đối diện toát ra một chưởng quỹ hình thể hơi mập mập, chính là vị chưởng quỹ trước kia chạy đến Vân Hoa thăm dò tin tức. Vẻ mặt cười cười bù lại:
- A! Lão bản nương, đi ra ngoài dạo phố sao?
Đồng bộ đi theo bên cạnh Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu lạnh lùng nói:
- Nếu không ra ngoài lộ mặt sợ rằng Thiên Nhai này còn không biết có bao nhiêu người đang nguyền rủa lão nương đến chết, vốn định an tâm tu luyện, ai ngờ lại phải chui ra làm chuyện chán òm
Chưởng quỹ mập cười ha ha nói:
- Làm sao có thể, lão bản nương giúp mọi người làm điều tốt, không thù không oán với ai, có kẻ nào không có chuyện gì nguyền rủa ngươi như thế.
- Vậy sao?
Vân Tri Thu liếc xéo mắt:
- Làm sao ta nghe tiểu nhị trong cửa hàng nói, Ma chưởng quỹ chạy đến cửa hàng của ta nói ta bị dâm tặc Giang Nhất Nhất bắt đi rồi? Ngươi nói lời này không phải có chủ tâm làm hỏng danh tiếng của ta sao, ta làm sao có thể ngồi yên, còn không thể mau chạy ra đây thể hiện.
- Ai nói, tiểu nhị ở cửa hàng ngươi nhất định là nghe lầm rồi.