Tên La Song Phi kia vẫn một mình lẻ loi ở cách đó không xa, khoanh chân ngồi ở đó, chẳng qua là mắt đang nhắm thỉnh thoảng mở hé ra liếc trộm bên này, trông dáng vẻ vô cùng giảo hoạt.
Sau khi đêm xuống, mọi người đốt lên mấy đống lửa bừng bừng, chia thành mấy nhóm mà ngồi.
Bầu trời đầy sao, đêm khuya yên tĩnh, cách đó không xa tên La Song Phi lấy một xâu chuông ra trên tay, dùng ngón tay nghịch ngợm khiến cho chuông kêu leng keng. Tiếng chuông trong trẻo vang vọng giữa sơn cốc, khiến cho sơn cốc dưới đêm trăng tĩnh lặng này có vẻ linh hoạt sảng khoái hơn.
Mọi người lục tục mở mắt quay đầu lại nhìn y, bất quá biết người này là kẻ dở hơi, có hỏi gì cũng chưa chắc nhận được câu trả lời chính xác. Hiện tại đang ở chỗ lạ, cũng không biết rõ lai lịch của đối phương, không nên gây ra phiền phức là hay hơn hết.
Mọi người không thêm để ý tới, tiếp tục ngồi tĩnh tọa, lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, khó có thể tĩnh tâm lại, tựa hồ theo tiếng chuông vang động kia, dường như có cảm giác hôn mê chập chờn như có như không ập tới.
Đang lúc này trong rừng núi phương xa, mơ hồ truyền tới động tĩnh long câu ầm ầm tiến tới gần.
Mọi người cả kinh, nhanh chóng đứng lên, tên La Song Phi cũng đứng lên, hai tay ôm đầu lớn tiếng kêu lên:
- Đau đầu quá, đau đầu quá, không được, không được, ta đứng không nổi nữa…
Dứt lời lại tà tà ngã trên mặt đất.
Chuông trên tay y cũng ngừng kêu, bọn Miêu Nghị còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cũng cảm thấy cảm giác hôn mê mãnh liệt ập tới, ai nấy lảo đảo thân hình.
Điền Thanh Phong cưỡng ép thi pháp chống đỡ trầm giọng quát:
- Không xong, chúng ta trúng độc rồi!
Đến khi biết ra thì đã muộn, cho dù lão là người có tu vi cao nhất trong bọn cũng vô dụng.
Bọn Miêu Nghị thi pháp chống đỡ liên tiếp ngã xuống, cuối cùng Điền Thanh Phong cũng mang theo vẻ bi phẫn và bất đắc dĩ ngã xuống.
Ngay cả những long câu cũng lục tục ngã từng con xuống đất ầm ầm, chỉ có Hắc Thán đang nằm dưới đất lim dim mở mắt đứng thẳng lên, lắc đầu vẫy đuôi nhìn bốn phía, không biết xảy ra chuyện gì, đi tới bên người Miêu Nghị dùng miệng đẩy đẩy chủ, thỉnh thoảng khịt mũi một tiếng.
Miêu Nghị ngã xuống cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, lấy ý niệm cuối cùng chống đỡ cơn buồn ngủ vô tận kia, không ngờ rằng mình lại ngã xuống ở chỗ này.
Pháp nguyên trong cơ thể hắn lại đột nhiên lóe lên một điểm tinh quang, trong nháy mắt nhanh chóng khuếch trương ra giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ, nháy mắt đã đốt sáng cả luồng pháp nguyên. Pháp nguyên nhanh chóng xoay tròn, như gió cuốn mây tan nhanh chóng quét qua toàn thân hắn, đốt vật chất khó hiểu xuất hiện trong cơ thể hắn tan thành hư vô.
Theo loại vật chất khó hiểu kia ẩn trong cơ thể dần dần bị đốt cháy sạch sẽ, cảm giác hôn mê trong đầu Miêu Nghị cũng dần dần biến mất, ánh mắt cũng dần dần khôi phục tỉnh táo. Bất quá vào lúc này hắn lại nhìn thấy tên La Song Phi ngã xuống trước đó động đậy, rốt cục bò dậy.
Chân mày Miêu Nghị khẽ nhướng, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, hai mắt dần dần nhắm lại.
Cùng lúc đó, trong núi rừng ầm ầm lao ra hơn bốn mươi kỵ sĩ, giẫm lên đá cuội trên bờ suối rào rào, màn đêm yên tĩnh trong sơn cốc đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Hơn bốn mươi kỵ sĩ từ từ chậm lại, chậm rãi đạp bước tiến tới gần, một bọn nam nữ ngồi trên lưng long câu thấy tình hình bên bờ suối, ai nấy tỏ ra vui vẻ.
Củi trong đống lửa nổ lốp bốp, tung bay từng đám hoa lửa.
La Song Phi không nhìn hơn bốn mươi kỵ sĩ sau lưng, vuốt mấy sợi lông trên nốt ruồi đen trên mặt, hai tay chống nạnh:
- Ha ha ha! Muốn phòng bị đại gia, có thể phòng được sao? Cho dù là các ngươi cẩn thận như quỷ, cũng phải uống nước rửa chân của đại gia.
Y quay đầu lại hỏi mọi người:
- Đi theo ta không sai chứ, chúng ta lại đắc thủ rồi. Vẫn là câu nói kia, nhát gan sợ chết không có đường ra, làm tán tu không có tiền đồ, chúng ta tự lực cánh sinh, tiền đồ quang minh!
- Đương gia cao minh!
- Đương gia anh minh thần vũ!
- Đương gia xuất thủ, chưa từng thất bại!
Cả bọn nam nữ ồn ào kêu lên, ai nấy ra sức nịnh bợ, những lời nịnh bợ sống sượng như vậy, La Song Phi lại vui vẻ tiếp nhận, còn ra vẻ say mê. Y vuốt râu trên nốt ruồi đen cười run rẩy cả người, đôi mày rậm cũng nhích động theo, đôi mắt sáng to cười tít lại, vô cùng đắc ý.
La Song Phi đi tới trước mặt Miêu Nghị, nhấc chân đá vào người hắn hai cước bịch bịch, miệng thóa mạ:
- Dọc trên đường đi giả vờ giả vịt không để ý tới đại gia, lát nữa cho ngươi nếm mùi đau khổ, khốn kiếp!
Miêu Nghị bị đá hai cước vẫn không nhúc nhích, giống như người chết.
Điền Thanh Phong cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cố gắng chống đỡ để không hôn mê bất tỉnh, không hổ là tu vi cao nhất hiện trường, nhưng đã không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không làm gì được, thầm nghĩ xong rồi.
Trước khi tới đây lão đã nghĩ rằng đường xa sẽ gặp nguy hiểm, không ngờ rằng lọt vào tay tên này, nếu lão đoán không sai sẽ vô cùng xui xẻo, hẳn những tên này là đám phỉ tu gần đây gây án khắp nơi kia.
Y không cần cất tay, mọi người đã phải ngã gục, tên này quả thật hết sức hèn hạ.
Ngược lại Hắc Thán khịt mũi một tiếng nhìn La Song Phi, ra vẻ cảnh giác.
Hắc Thán có thể nói là kẻ duy nhất tại trường không trúng độc, bởi vì lúc ấy nó đã chạy xa đi bắt cá.
La Song Phi quay đầu nhìn vật cỡi của mình, sau đó lại quan sát Hắc Thán, cuối cùng tặc lưỡi khen ngợi:
- Vật cỡi thật là thần tuấn, thuộc về ta.
Y lại xoay người vẫy vẫy đồng bọn:
- Xuống ngựa động thủ! Vẫn quy củ cũ, lục soát sạch sẽ, không lưu người sống, cướp xong chạy ngay tức khắc!
- Hay quá!
Cả bọn cười nhảy xuống long câu, bất quá có kẻ tinh mắt lúc nhìn về phía La Song Phi đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Đương gia cẩn thận...
Mọi người còn chưa có phản ứng kịp, trong tay Miêu Nghị nằm dưới đất thình lình lóe lên ngân quang, Nghịch Lân thương đột nhiên xuất hiện nơi tay, một đạo hàn quang mang theo tiếng long ngâm ong ong nháy mắt xuất ra đánh lén.
La Song Phi không còn kịp quay đầu lại nữa, mũi thương ba cạnh sắc bén đã đâm trúng vào lưng y.
Thế nhưng vị trí bị mũi thương sắc bén đánh trúng lóe lên một đạo ánh sáng đỏ sậm, lực công kích hùng mạnh đánh cho La Song Phi không chút đề phòng bay ra xa mười mấy thước.
Miêu Nghị một đòn đắc thủ thuận thế tung mình đứng dậy lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ trên người đối phương có thứ gì hộ thể, một thương đánh lén như vậy lại không thể đánh chết đối phương, thậm chí không thể đâm bị thương thân thể đối phương.
Dọc trên đường đi Miêu Nghị đã biết La Song Phi có tu vi Bạch Liên cửu phẩm, cao hơn tu vi của mình cho nên mới đánh lén, muốn xuất ra một đòn chí mạng. Ai ngờ một thương toàn lực đánh lén thành công, lại không thể giết đối phương.
La Song Phi bị đánh bay rơi xuống đất giơ tay xoa xoa lưng, đau đến nhe răng toét miệng nói:
- Hảo tiểu tử, lại dám đánh lén đại gia, lên cho ta, giết chết hắn!