Phi Thiên

Chương 2455: Dâm tặc cướp người

Họ Khang ở phía sau “Vân Tri Thu” ho khan một tiếng:

- Chưởng quỹ, nếu là một mảnh tâm ý, không ngại nhận lấy thì hay hơn.

Hắn suy nghĩ Đô Thống đại nhân để vị này ra ngoài nhận đồ sợ là có ý tứ thu cả người cả đồ.

“Vân Tri Thu” quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái một tay lấy vòng tay trừ vật vỗ vào tay Hắc y nhân:

- Biểu thúc. Ta không thể nhận.

Hắc y nhân cầm vòng tay trừ vật trầm ngâm một lát:

- Ngươi ở trong nhà cực khổ nhiều năm như vậy, sao có thể để ngươi tay không rời đi, như vậy đi…

Vừa nói vừa làm phép lấy đô từ vòng tay trừ vật.

Nhưng điều làm cho người ta bất ngờ chính là, không thấy Hắc y nhân móc ra tài vật gì, lại thấy móc ra một cây kiếm và một cây chủy thủ.

Càng làm người ta không kịp ứng phó chính là, Hắc y nhân móc ra kiểm thuận thế gác lên trên cổ “Vân Tri Thu”, chủy thủ chĩa vào bụng “Vân Tri Thu”, khè kéo người kẹp Vân Tri Thu lên trên tay.

Khốn khiếp! Họ Khang nheo mắt. Chuyện này thật sự quá bất ngờ, mọi người chi phòng bị “Vân Tri Thu” bị mang đi không nghĩ tới sẽ bị người ta ép buộc.

Đao, thương, Phá Pháp cung xung quanh nhanh chóng khân trượng, đều chỉ hướng Hắc y nhân, họ Khang múa kiếm quát lên:

- Muốn chết phải không! Buông Vân chưởng quỹ ra!

Hắc y nhân vân kê kiêm trên cô “Vân Tri Thu”, dưới vành nón lộ ra một khuôn mặt, tiếng nói cũng thay đôi trở nên bén nhọn.

- Tránh ra! Nếu không ta làm thịt nàng!

Họ Khang bị bức theo bản năng lùi về sau một bước, mọi người đều có chút sợ ném chuột vỡ đồ, đưa mắt nhìn nhau.

Bị kèm hai bên sắc mặt “Vân Tri Thu” kịch biến, gấp giọng nói:

- Ngươi không phải biểu thúc, ngươi là ai?

Hắc y nhân cười nói:


- Giang Nhất Nhất ở đây!

- Giang Nhất Nhất?

Mọi người kinh hãi trước đó ở trong thành từng âm ỉ chuyện của dâm tặc Giang Nhất Nhất, không ngờ hắn lại xuất hiện ở nơi này.

Họ Khang giật mình không nhỏ, nhưng nhãn châu xoay động, đã nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt nhìn hướng “Vân Tri Thu”, hắc hắc cười lạnh nói:

- Chưởng quỹ, dùng loại thủ đoạn lừa gạt đứa trẻ ba tuổi này để lừa gạt ta không khỏi quá buồn cười, ta khuyên ngươi vẫn tự giác một chút. Nếu không vạn nhất các huynh đệ có cái gì thất thủ, Đô Thống đại nhân cũng chỉ có thể tiếc nuối...

“Vân Tri Thu” chửi âm lên:

- Giả vờ cái gì tên chó má nhà ngươi! Đồ mắt chó mù của ngươi, biểu thúc ta khẳng định bị hắn hại... A!

Đột nhiên nàng phát ra một tiếng hét thảm.

Hắc y nhân vẫn kèm hai bên nàng, một kiếm vẫn dí vào cổ nàng, chủy thủ đâm vào bụng nàng cũng giơ tay chém xuống, hung hăng cắm vào bụng của nàng, máu tươi như bào tố.

Một màn này nhất thời hù dọa đám người họ Khang, tất cả đều im lặng, bọn họ còn tưởng rằng “Vân Tri Thu” không muốn lấy chồng nên mới giở trò quỷ. Đây chẳng lẽ là khổ nhục kế...

Hắc y nhân ngắm nhìn xung quanh, cười lạnh nói:

- Muốn bắt ta? Lão tử có tràng diện gì chưa từng thấy, cho dù ta có chết cũng phải kéo theo nàng làm đệm lưng, tránh ra!

Họ Khang nghiến răng nghiến lợi, tay từ từ giương lên, có khuynh hướng muôn hạ lệnh tiến công, trầm giọng nói:

- Giang Nhất Nhất. Thả nàng, ta sẽ thả cho ngươi đi!

- Ta sẽ tin sao?

Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, chủy thủ căm vào bụng “Vân Tri Thu” khẽ động, “Vân Tri Thu” lập tức có bộ dạng đau đến chết đi sống lại.

Họ Khang nhất thời nghiến răng nghiến lợi, hắn thật sự muốn hạ lệnh tiêu diệt luôn cả “Vân Tri Thu”, lúc trước trước mặt mọi người hắn chịu một cái tát kia quả thực là vô cùng nhục nhã, nhưng nhiều người nhìn như vậy, nếu hắn thật sự làm như vậy, bên phía Đô Thống đại nhân sẽ không có cách nào ăn nói.

Hắc y nhân nhìn chung quanh, cũng không quản xung quanh có mở lôi hay không, kéo “Vân Tri Thu” bay lên trời nhanh chóng vút không rời đi.


- Đuổi theo!

Họ Khang oán hận dậm chân, vung tay lên, suất lĩnh nhân mà vút không đuổi theo, đồng thời khẩn cấp liên lạc với nhân mã còn lại trong thành nhanh chóng đến đây trợ giúp, dĩ nhiên cũng không tránh được liên lạc với Đô Thống đại nhân Chử Tử Sơn, bên này đã xảy ra chuyện!

Chữ Tử Sơn đang ở trên tinh không dẫn đầu đoàn phi hành thần tình mơ màng âm thầm mơ mộng đẹp, đột nhiên nghe thấy tin dữ, có chút kinh ngạc bất định, hỏi:

- Có phải Vân chưởng quỹ cố ý giở trò quỷ hay không?

Họ Khang:

- Ty chức lúc trước cũng hoài nghi như vậy. nhưng... Vân chưởng quỹ đã bị đâm mấy đao, bất kì lúc nào cũng có thể có bỏ mạng, lại không giống như làm bộ, ty chức không dám đuổi theo quá gần!

Đúng là như thế, Hắc y nhân thấy đám người họ Khang đuổi theo quá gần, lại ở phía trước đâm cho “Vân Tri Thu” mấy chủy thủ, hạ thủ có thể nói là rất tàn nhẫn, tiếng kêu thảm thiết của “Vân Tri Thu” làm đám người đuổi theo phía sau da đầu tê dại, khiến cho để đối phương bỏ chạy cũng không được, đuổi theo quá gấp lại sợ hại chết nữ nhân kia, quay đầu lại không có cách nào ăn nói với Đô Thống đại nhân, không dám đánh cuộc!

Chữ Tử Sơn nhất thời giận dữ, tức giận mắng:

- Phế vật vô dụng, ngay cả một ít chuyện cũng làm không xong, ngươi còn có thể làm gì?

Họ Khang:

- Ty chức vô năng, xin đại nhân chỉ cho kế tiếp nên xử trí như thế nào?

Chử Tử Sơn:

- Theo dõi chặt chẽ cho ta không để cho tên đó bỏ chạy, cũng không cần ép đối phương ngọc đá cùng vỡ, bổn tọa sẽ đến ngay... Nếu như thật sự không bám theo được…, Sát!

Khang:

- Ty chức sợ ngộ thương Vân chưởng quỹ.

Chử Tử Sơn:

- Tận lực kéo dài thời gian đợi bổn tọa đến, nếu thật sự tha không được cũng không thể để nàng rơi vào trong tay dâm tặc Giang Nhất Nhất!

Điều này nói rõ nếu như thật sự không có cách nào..., ngay cả “Vân Tri Thu” cũng giết chết. Phát ra mệnh lệnh này hắn cũng đau đớn, nhớ thương nữ nhân kia đã bao lâu, nhìn thấy chuyện tốt sắp thành, nữ nhân kia lại rơi vào trong tay dâm tặc Giang Nhất Nhất, đến lúc này hắn là không thể để Giang Nhất Nhất mang “Vân Tri Thu” đi, rơi vào trong tay Giang Nhất Nhất chỉ dựa vào tiếng xấu của dâm tặc kia không cần nghĩ cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Về phần Giang Nhất Nhất tại sao phải để ý đến Vân Tri Thu, không cần nghĩ cũng có thể đoán được, đây là bệnh cũ của Giang Nhất Nhất, chuyên hạ thủ với gia quyển quan viên Thiên đình, đoán chừng là chuyện mình sắp sửa kết hôn với Vân Tri Thu truyền ra. Hắn sao có thể để cho tên dâm tặc Giang Nhất Nhất cắm sừng, gánh không được người đó, cứu được thì cứu, không cứu được cũng chỉ có thể phá hủy, đến lúc này hắn cũng không thể nào. Vì một nữ nhân chưa vào cửa mà trở thành trò cười cho thiên hạ.

Họ Khang hiểu ý tứ của hắn:

- Vâng!

Thật ra họ Khang chỉ hận hiện tại không thể hạ lệnh cùng nhau giết chết Giang Nhất Nhất và “Vân Tri Thu”, nhưng bên cạnh hắn nhiều người như vậy,nếu thật sự làm như vậy sẽ không có cách nào khai báo.

- Thu đội gia tốc tiến về phía trước!

Chữ Tử Sơn đột nhiên quay đầu hạ lệnh.

Trên vạn nhân mà lập tức co rút lại, không cần khoe khoang, toàn bộ tu sĩ Kim Liên chui vào thú túi tu sĩ Thái Liên, nhân số giảm đi, tốc độ phi hành cũng đột nhiên tăng nhanh!