Sau khi ôm ngực thở một trận dồn dập, Hoàng Phủ Đoan Dung cúi đầu từ từ đi tới trước mặt nữ nhi đột nhiên ngẩng đầu, đột nhiên xuất thủ, “Bốp” một âm thanh thanh thúy vang dội, đánh cho Hoàng Phủ Quân Nhu lùi lại mấy bước che mặt, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may là Miêu Nghị nhanh chóng tới đỡ phía sau.
Hoàng Phủ Quân Nhu bụm mặt cắn môi không nói. Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Tình yêu nam nữ chỉ là chuyện thường, đại chưởng quỹ cũng là người từng trải, cớ gì bất thông tình lý động thủ đánh người?
- Chuyện của nhà chúng ta không cần ngươi lo!
Hoàng Phủ Đoan Dung tựa hồ chỉ tay vào mặt Miêu Nghị quát lên, giơ tay chỉ:
- Cút sang một bên cho ta! Hoàng Phủ Quân Nhu để tay xuống, yên lặng đẩy Miêu Nghị qua một bên, Miêu Nghị không chịu buông nàng ra, nàng lại đẩy đi đầy lại mấy lần. Miêu Nghị cuối cùng từ từ lui qua một bên, nhưng trong miệng vẫn cảnh cáo:
- Có lời từ từ nói chuyện. Nàng dù sao cũng là con gái của ngươi, có chuyện gì cứ nói với ta, không cần thiết đánh nàng.
Hoàng Phủ Đoan Dung không hề để ý đến hắn, mà chỉ vào nữ nhi. Vẻ mặt tức giận nói:
- Ngươi có phải điên rồi hay không? Ngươi tìm nam nhân. Mẹ không có ý kiến, nhưng ngươi tìm người nào không tìm tại sao lại tìm hắn? Chẳng lẽ ngươi không biết bối cảnh của mình sao? Chẳng lẽ ngươi không biết thân phận của hắn sao? Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện thành thân của người Hoàng Phủ gia bình thường không đụng tới người nào sao? Quần Anh hội có tính chất như thế nào ngươi không phải không biết, đám đại quan Thiên đình buông trôi sự hiện hữu của chúng ta là bởi vì chúng ta vạch rõ điểm giới hạn, cũng hiểu bối cảnh của chúng ta cho nên không muốn trêu chọc chúng ta, nhưng một khi chúng ta chạm tay về phía lợi ích của những người trong phía chính phủ, những đại quan kia lập tức sẽ chặt đứt “ móng vuốt ” của Quần Anh hội! Hắn chẳng những là quan viên Thiên đình, còn là quan viên Tả đốc vệ, Tả đốc vệ là những người nào? Đó là cận vệ của Thiên đế, không lịch sự báo lên. Quần Anh hội lại dám vươn tay vào cận vệ quân, còn che giấu nhiều năm như vậy, một khi chuyện này bị phát hiện, ngươi biết hậu quả như thế nào không? Ngươi có phải muốn kéo cả Hoàng Phủ gia tộc chôn vùi cùng ngươi không? Ngươi nói ngươi có phải điên rồi hay không!
Hoàng Phủ Quân Nhu mắt ứa lệ:
- Mẹ, năm đó khi chúng ta ở chung, hắn còn chưa gia nhập Thiên đình, nếu không nữ nhi quả quyết sẽ không theo hắn, chuyện về sau thật sự là không người nào nghĩ ra, có hối hận cũng đã muộn!
- Cái gì?
Hoàng Phủ Đoan Dung chấn kinh, không nghĩ tới thời gian nữ nhi và tên khốn kiếp này lén lén lút lút còn sớm hơn là mình nghĩ:
- Hắn còn chưa gia nhập Thiên đình các ngươi đã ở chung với nhau? Chuyện xảy ra khi nào?
Hoàng Phủ Quân Nhu ưu tư đột nhiên thấp giọng nói:
- Trước khi Quần Anh hội nắm được cổ phần của tiệm tạp hóa Chính Khí không lâu.
- Cái gì?
Hoàng Phủ Đoan Dung lắc đầu, nàng không tin:
- Nói hưu nói vượn! Khi đó ngươi đang giúp Huyết Yêu diệt trừ hắn, ngươi muốn giết hắn, hắn cũng muốn giết ngươi, chính là thời điểm một chết một sống, các ngươi còn có tâm tư làm chuyện này?
Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Nữ nhi cũng không biết tại sao, khi đó hồ đồ xảy ra quan hệ.
Không được! Hoàng Phủ Đoan Dung thật sự có chút khó có thể tiếp nhận, có loại cảm giác mê muội, từ từ loạng choạng bước qua một bên, vịn vào ghế chậm rãi ngôi xuống.
Thấy trang thái khác thường của mẫu thân, Hoàng Phủ Quân Nhu vội vàng tiến lên đỡ một tay, nhưng Hoàng Phủ Đoan Dung không lĩnh tình, đẩy nàng ra, tựa vào ghế vỗ cái trán há mồm thở dốc, thiếu chút nữa muốn ngừng thở.
Nàng thật sự nghĩ không ra, một đôi cừu nhân một sống một chết, hận đối phương còn không kịp nữa, làm sao có thể như vậy? Hoàn toàn không phải chuyện người bình thường có khả năng làm được!
Thật vất vả mới điều hòa được hơi thở, Hoàng Phủ Đoan Dung cũng dần dần thanh tỉnh lại, nàng cũng quan hệ trước khi lấy, hiểu được cảm giác của nữ nhân trước đó, tình cảm là thứ không thể phân chia rạch ròi với lý trí. Nàng dùng sức lắc đầu, để mình tiếp nhận sự thật này lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu đã như vậy, nếu lúc ấy đã như vậy, tại sao con không nói cho mẹ, tại sao không nhân lúc hắn còn chưa gia nhập Thiên đình nói chuyện cho ta biết? Khi đó hai người các ngươi hoàn toàn có thể thuận lý kết hợp với nhau, cần gì phải biến thành như bây giờ?
Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Hắn không muốn ở rể, chăng lẽ còn muốn nữ nhi cầu khẩn van xin hắn.
Miêu Nghị đứng bên cạnh thật sự quá lúng túng, chuyện này thử nghĩ xem, thật ra nếu có sai thì sai trên người mình, hắn hiện tại cũng không rõ lúc ấy mình ôm tâm thái gì, lại mạnh mẽ cưỡng đoạt Hoàng Phủ Quân Nhu. Dĩ nhiên, có một điều hắn cũng hồ nghi, lúc ấy tại sao Hoàng Phủ Quân Nhu không phản kháng? Dựa vào tu vi lúc đó của hắn cũng không có tư cách dùng sức mạnh, chỉ nhớ mang máng lúc ấy sau khi bắt được tay Hoàng Phủ Quân Nhu, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ lẫn lộn.
Bốp! Hoàng Phủ Đoan Dung vô tay vịn, tức giận nói:
- Hắn phá hoại sự trong sạch của con, con nói cho mẹ hắn có thể quyết định không muốn ở rể sao? Kéo dài đến hiện tại thành chuyện thế nào đây? Hắn đã bò tới vị trí tổng trấn Hắc Long ty Tả đốc vệ, hơn nữa hiện tại còn trấn thủ ngự viên Thiên cung, bảo vệ an nguy xung quanh cho bệ hạ và một đám nương nương. Quần Anh hội âm thầm cấu kết với tổng trấn cận vệ quân có vị trí trọng yếu như thế, đã đưa tay tới dưới mí mắt bệ hạ, vươn tay tới bên người bệ hạ, còn một mình che giấu mấy ngàn năm, ai cũng sẽ hoài nghi Quần Anh hội rút cuộc muốn làm gì? Mà tên khốn này ngẫu nhiên còn phá đám nghi thức rước dâu của bệ hạ, tại sao lại trùng hợp như thế? Một khi chuyện này bộc phát ra, ngay cả Doanh Thiên vương cũng sẽ nhìn chằm chằm trên đầu chúng ta, lúc đó Hoàng Phủ gia tộc có trăm miệng đồng thanh cũng không thể bào chữa, giải thích rõ ràng? Nguyên nhân ngươi nói ngay cả mẹ cũng không tin, ngươi cho rằng bệ hạ sẽ tin tưởng giải thích này sao? Ngươi cho rằng bệ hạ cần phải tin tưởng sao? Một khi hoài nghi, ngươi có biết cái gì gọi là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót không? Quần Anh hội đổi người nào chấp chưởng cũng là chấp chưởng, phía trên quả quyết sẽ không dễ dàng tha thứ cho tay sai phía dưới không bị khống chế cắn ngược lại.
Nàng thật sự sắp giận đến phát điên, cũng bất chấp Miêu Nghị đang đứng đó, trực tiếp lôi sạch lai lịch của Quần Anh hội ra ngoài.
Hoàng Phủ Quân Nhu là chã chực khóc. Miêu Nghị ho khan nói
- Đại chưởng quỹ, chúng ta không phải không biết cái này, chính là bởi vì biết cho nên mới không dám công khai!
- Thúi lắm! Ngươi câm miệng cho ta! Đàn ông các ngươi không có tên nào là đồ tốt, nếu không phải ngươi háo sắc ngập trời..., ta cũng không tin con gái của ta sẽ không biết nặng nhẹ như thế!
Hoàng Phủ Đoan Dung chỉ tay vào mặt hắn, chửi ầm lên.
Miêu Nghị chột dạ, loại chuyện này bị dόi phương phá vỡ, cộng thêm thân phận của đối phương, hắn còn có cái gì để phản bác, dĩ nhiên là ngượng ngùng ngậm miệng.