Miêu Nghị sửng sốt, cảm giác vị này có chút nhìn quen mắt, giống như từng gặp qua nhưng cũng giống như chưa từng gặp, chẳng lẽ là muội muội của Khấu Văn Lam? Thật không dám xác nhận.
Khấu Văn Lam giải thích nghi hoặc nói:
- Có lẽ thời gian trôi qua quá lâu, Ngưu huynh đã quên, xá muội Khấu Văn Tử, năm đó đã tới Thiên Nhai, các ngươi từng gặp qua.
- A!
Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ nhớ ra, năm đó lúc gặp mặt nàng còn là một thiếu nữ, hôm nay đã nẩy nở rồi, thoát khỏi dáng vẻ ngây thơ ngây ngô, tràn đầy phong phạm phái nữ thành thục, càng ngày càng đẹp, vội vàng chắp tay xin lỗi nói:
- Khấu cô nương càng ngày càng xinh đẹp. Ngưu mổ thiếu chút nữa không nhận ra rồi, thứ tội, thứ tội!
- Hừ! Sợ là quý nhân hay quên chuyện? Dám gây chuyện trong nghi thức bệ hạ rước dâu, thật ngưu bức, làm sao để ta vào trong mắt.
Khấu Văn Tử mất hứng hừ một tiếng.
Khấu Văn Lam nhất thời trầm mặt xuống:
- Văn Tử nói chuyện kiêu gì vậy? Là ngươi muốn đi cùng ta, có phải muốn ta đuổi ngươi về hay không?
Lần này hắn tới là gánh vác nhiệm vụ mà đến, đến đây làm mai. Chuyện cụ thể phụ thân đã nói rõ với hắn rồi, gia gia đã quyết định chọn một người trong số những cháu gái thành thân với Miêu Nghị, chuẩn bị thu Miêu Nghị vào dưới trướng Khấu gia bồi dưỡng, chọn người nào thành thân vẫn chưa chắc chắn, đối với Khấu gia mà nói gả cho nữ nhi nào cũng là gả, không có đạo lý nặng bên này nhẹ bên kia, cứ xem Miêu Nghị thích người nào, tóm lại muốn tận lực tác hợp thành công. Còn phụ thân lại giấu tư tâm, coi như là cố ý giúp đỡ nhi tử một tay, cũng biểu lộ rõ ràng với nhi tử, người gia gia con nhìn trúng muốn tận lực bồi dưỡng, tương lai nhất định sẽ tiền đồ vô lượng, tương lai nếu con có thể có một người em rể được gia gia đặc biệt coi trọng trợ lực, quyền nói chuyện ở gia tộc sẽ chiếm được tiện nghi không nhỏ.
Cái gọi là tư tâm cũng không nên quá rõ ràng, chẳng qua thuận tiện kêu Khấu Văn Lam đưa muội muội cùng đi, chiếm ưu thế tiên cơ, gặp người nói chuyện vẫn tốt hơn là không nhìn thấy người thấy chỉ nói suông huống chi tư sắc của Khấu Văn Tử đúng là không tệ, muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn tư thái có tư thái, tin tưởng là người đàn ông nào cũng dễ dàng động tâm, cộng thêm gia thế của Khấu gia trợ lực, khả năng đáp ứng là rất lớn.
Sở dĩ nói Khấu Văn Tử chủ động nguyện ý tới đây, thuần túy là Khấu Văn Tử mơ hồ bị xếp đặt chứ cũng không biết, người trong nhà hiểu rất rõ nàng, nếu có cơ hội đi chơi, nàng không chủ động quấn lấy mới là lạ, chỉ cần hơi tiết lộ tiếng gió là có thể làm nàng cắn câu.
Nói trắng ra là, chính là lần này đến đây rút cuộc là vì sao Khấu Văn Tử hoàn toàn không biết, giống như đứa ngốc bị bán đứng không biết.
Điều duy nhất chưa đủ chính là tính cách Khấu Văn Tử có chút tinh nghịch, là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Khấu gia, bình thường được mọi người trong gia tộc nuông chìu hơi quá cũng bình thường. Cho nên Khấu Văn Lam dọc theo đường đi bao gồm sau khi nơi tới đây đều ra sức dặn dò, phải thục nữ! Phải thục nữ!
Lúc này khiển trách chính là sợ Khấu Văn Tử hỏng việc, một khi để cho Ngưu Hữu Đức ghét nàng, một phen tâm huyết chẳng phải là uổng phí.
Thật ra Khấu Văn Lam rất không muốn làm chuyện này, trong lòng cảm giác chán ngấy, nhưng không có cách nào, đầu tiên vì chuyện này là gia gia chủ động đưa ra, tiếp theo sinh ra trong một gia tộc như vậy cũng có chút thân bất do kỉ, người có năng lực thì ở lại chỉ đơn giản như vậy! Chỉ hỏi ngươi một câu có nguyện ý có muốn cúi đầu trong gia tộc hay không, nếu không thì phải cố gắng!
Bị giáo huấn, Khấu Văn Tử vốn định bác bỏ mấy câu, nhưng nghĩ đến chỗ tốt ca ca ưng thuận, khóe miệng hếch lên, yên lặng không lên tiếng, ra vẻ con gái ngoan ngoãn bị trách phạt.
- Không ngại!
Miêu Nghị cười ha hả, hoàn toàn không xem đây là chuyện quan trọng, dựa vào giao tình giữa hắn và Khấu Văn Lam, dựa vào Khấu Văn Lam giúp mình nhiều như vậy, hắn còn chưa đến mức so đo với muội muội của Khấu Văn Lam, con gái nhà đại hộ có chút mắt cao hơn đầu cũng có thể lý giải.
Thấy hắn thật sự không thèm để ý, Khấu Văn Lam nghiêng người nhường đường, đưa tay ra mời:
- Ngưu huynh. Vào trong hàn huyên.
Miêu Nghị gật đầu, sóng vai đi vào.
Khấu Văn Tử nhìn sau lưng hắn bĩu môi, nhưng lực chú ý rất nhanh rơi xuống người Diêm Tu đang đi phía sau Miêu Nghị có chút tò mò đánh giá “khuôn mặt chết chóc” của Diêm Tu, phát hiện vẻ ngoài của tùy tùng Miêu Nghị làm cho người ta phát rét.
Vào bên trong đình viện, hai bên đường đá là vườn cây thơm ngát, khắp nơi là hoa lê trắng như tuyết đang đua nhau hé mở, đi lại trong nhà cảnh, thật sự khiến cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thật sự dể dàng tự tại hơn ở trong đám kỳ hoa dị thảo.
Miêu Nghị nhìn hai bên, có chút hiếu kỳ, nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, trước kia vị trí này hình như không có kiến trúc?
Hắn cầm quyền ở Thiên Nguyên tinh nhiều năm, địa hình chung quanh Thiên Nhai hắn dĩ nhiên năm rất rõ.
Khấu Văn Lam thuận miệng nói:
- Vì Ngưu huynh không muốn vào thành. Ta đã sai người tạm thời xây dựng một chỗ đặt chân này.
Hắn thật ra cũng không muốn chuyện như vậy trong thành, nếu bị nghe thấy sẽ đánh mất người kia, Miêu Nghị không muốn vào thành ngược lại rất hợp với toan tính của hắn, tạm thời xây dựng Vườn cây này là vì lộ ra vẻ trịnh trọng, tiếp theo là có sắp xếp khác.
Còn Miêu Nghị, Hắn không muốn vào thành là vì không muôn kinh động đám người Phục
Thanh, đám người Phục Thanh ở trên địa bàn của Doanh Cửu Quang, hắn đắc tội với Doanh gia quá lớn, không muốn qua lại quá gần gũi với Phục Thanh chọc ra phiền toái cho bọn người Phục Thanh. Ngoài ra nếu hẹn hò với Hoàng Phủ Quân Nhu ở trong thành sẽ dễ dàng bị lòi ra, vì vậy gặp phía ngoài là thỏa đáng hơn.
Tóm lại có thể nói mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được cho nên Miêu Nghị theo bản năng nhìn Khấu Văn Lam, tự nhiên tạm thời xây dựng một khu vườn? Đón gió tẩy trần cho mình cũng không cần nhiệt tình quá mức như vậy, xem ra thật sự có chuyện gì.
Trong vườn lê, hoa rụng rực rỡ, nhà tranh mấy cái lộn xộn. Hai người cùng tiến vào ngôi nhà lớn nhất, bên trong sớm đà có người hầu bày rượu và thức ăn, ôm tay đứng một bên.
- Mời!
Khấu Văn Lam đưa tay ra mờ,i còn mình cũng ngồi xuống, sau đó, nghiêng đầu qua một bên nói:
- Tất cả các ngươi lui ra.
Mấy tên người hầu vội vàng rời đi, còn hắn sau đó lại nhìn về hướng Diêm Tu.
Kêu đám thủ hạ lui ra hết, xem ra đích xác là có chuyện gì! Miêu Nghị ngầm hiểu cũng khẽ nghiêng đầu ra hiệu cho Diêm Tu, Diêm Tu lập tức lui ra, canh giữ bên trong cửa viện đưa lưng về phía bên này.
Khấu Văn Tử thoải mái tham dự trong đó cũng ngồi xuống, ai ngờ Khấu Văn Lam vung cằm nói:
- Ca và Ngưu huynh có chuyện cần nói. Bên kia đình đã bày đàn, muội đi đên đó đánh mấy bài trợ hứng cho chúng ta.
Khấu Văn Tử nhất thời trừng lớn đôi mắt đẹp. Khấu Văn Lam lập tức trả lời băng ánh mắt thâm trầm sâu xa.