Phi Thiên

Chương 2403: Tám bộ hài cốt (2)

Cuối cùng, hắn dừng lại trước một bộ xương khô, phát hiện chất xương trắng noãn như ngọn, lóe lên ánh sáng óng ánh, tản ra khí tức khiếp người, không giống với bình thường, hắn liền thò tay nhặt lấy một khối xương, muốn thử độ cứng của nó xem thế nào.

Nếu dùng lực bình thường thì vẫn không có vấn đề gì hết, hắn thử thi triển pháp thuật thăm dò, quả nhiên khối xương này cứng rắn dị thường. Hắn cũng không dám làm quá mức đến nổi bóp nát nó, liền vận dụng bảo kiếm bằng hồng tinh đâm nhẹ, thực sự rất cứng, nếu lực tác dụng nhỏ sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì trên đó, nên hắn dần dần thi pháp gia tăng lực đâm vào.

Theo sự tăng trưởng của lực tác dụng, ai ngờ được thi hài mà hắn lấy khối xương đó bắt đầu phát ra tiếng ken két từ trên cao xuống. Miêu Nghị giật mình, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt dần mở thật to, đánh xương cốt đổ ngã, sụp xuống thành từng tiếng ầm ầm, khung xương nguyên vẹn lập tức tan tác chia năm xẻ bảy rối tinh rồi mù. Chưa dừng lại ở đó, bởi vì hình thể khung xương quá lớn, dẫn đến một bộ phận xương cốt đánh vào trong vòi rồng tà khí đang xoay tròn.

Tròng mắt hắn trừng đến nổi muốn nứt toác, Miêu Nghị thấy vòi rồng tàn phá đám xương cốt đó hoàn toàn tan vỡ, bay ra ngoài tứ tung, không thể tránh khỏi đụng phải bảy bộ xương còn lại, hiện trường vô cùng thê thảm, phát ra từng tiếng từng khối xương rơi vỡ ầm ầm trên nền đất.

May là Miêu Nghị phản ứng không chậm. Vung cả hai tay, nhanh chóng thi pháp ngăn cản vòi rồng xông đến mắt động, cuốn phăng đám xương cốt kia ra ngoài, nếu không e rằng một khi đám xương đó chìm vào trong dung nham, việc chắp vá lại đống xương này sẽ trở thành chuyện không tưởng.

Một cái đầu ồng cực đại nện xuống nền đất trước mặt Miêu Nghị sau đó lộn ngược, khiến cho sừng rồng gác trên mặt đất.

Sau khi đám xương cốt vỡ tan bay tứ tán rơi xuống, Miêu Nghị nhìn tình cảnh hỗn độn tại hiện trượng, hắn trợn tròn mắt, cảm thấy sao có thể như vậy được! Ngay cả hồng tinh bảo kiếm đâm vào nhẹ nhàng cũng không có hề hấn gì, vì sao lại có tình trạng này xảy ra?

Nghĩ đến bảo kiếm hồng tinh, Miêu Nghị ngay tức khắc giơ thanh kiếm lên nhìn, bỗng nhiên bên ngoài truyền ra tiếng bước chân gấp gáp, hắn lập tức luống cuống, vội vàng thu bảo kiểm trong tay vào vòng tay trừ vật. Hiện tại hắn muốn lách mình bò lên mái vòm cao cao bên trên hang động đã quá muộn, nhóm người kia đã đến.


Trước cửa địa cung, bốn người đàn ông, bốn người phụ nữ đều tóc đỏ xuất hiện nhìn thấy đám lộn xộn trước mắt mình, từng người từng người trợn to hai mắt, bộ dáng kinh ngạc đến ngây người.

Miêu Nghị đứng trong đống hài cốt chẳng còn nguyên vẹn chỉ thầm kêu xấu hổ lúng túng, biết rõ giờ hắn có phủ nhận đi chăng nữa cũng chẳng được, nơi đây chỉ có một mình hắn, không phải hắn làm thì còn ai vào đây nữa, do đó hắn đành phải chắp tay thành thực xin lỗi:

- Chư vị, ta không cố ý, ta sẽ nghĩ cách phục hồi chúng trở lại như cũ!

Nếu thực sự không được, hắn chỉ còn cách chịu trách nhiệm đến cùng.

Tám người nam nữ kia nổi giận, ánh mắt bốc lên ngọn lửa thật sự, giống như muốn đốt cháy luôn cả Miêu Nghị, từng đôi mắt phát ra ánh lửa lập lòe.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài địa cung đột nhiên xuất hiện một trận gió, tựa hồ còn mang theo tiếng rít.

Trong nháy mắt, tám người đó nhanh chóng kìm nén lửa giận sôi hừng hực, trong mắt ngọn lửa biến mất, không để ý đến Miêu Nghị đang cầm thương đề phòng bọn họ, từng người vù đầu thi triển pháp thuật dọn sạch, quét tất cả những mảnh vỡ xương cốt vào trong vòng tay trừ vật, ngay cả một chút cặn nhỏ cũng không buông tha.


Nhờ đó, Miêu Nghị mới phát hiện được vì sao đống hài cốt vô cùng cứng rắn như vậy lại dễ dàng sụp đổ, bởi vì đám xương cốt đó được chắp vá mà thành, đám hài cốt giống như chịu công kích cực kỳ nghiêm trọng, xuất hiện vết rạn ở khắp nơi.

Dựa trên lý thuyết mà nói, chẳng ai lại đi ra tay với những di hài thế này, vậy thì tám chín phần mười chính là khi còn sống bọn họ bị trọng thương.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải có người thi pháp làm dao động, có lẽ sẽ không dể sụp đổ như vậy, chắc hẳn tám bộ xương cốt không có khả năng phòng ngự pháp lực.

Vì thế, trong lòng Miêu Nghị đổ hồ môi một lúc lâu, không ngờ bản thân bất cẩn một chốc đã dẫn đến tai họa, chẳng biết tám bộ xương cốt đó có phải là của tám vị Long Thần hay không, nếu đó là sự thật thì, hắn thực sự hơi quá đáng rồi.

Sau khi tám người nam nữ tóc đỏ thu dọn di hài xong xuôi, không thèm nhìn Miêu Nghị dù chỉ một cái liếc mắt, xoay người rời đi, không có bất kỳ ngôn từ cử chỉ gì khó xử Miêu Nghị.

Miêu Nghị xem xét mắt động tại tám tòa thạch tháp đang phun ra tà nguyên, trước đó hắn vốn định xuống dưới tìm bảo vật, nhưng sau khi gây ra họa này, mục đích đó tạm thời bị dập tắt. Nhìn động nhãn, rồi nhìn về cửa lớn trong địa cung, cuối cùng hắn cũng rời đi bằng cửa chính, không còn vụng trộm dùng đường tắt đi nữa.

Sau khi xuôi theo bậc thang đi đến thông đạo phía trên, hắn hơi xấu hổ, bởi vì thực ra phía sau sảnh chính của đại điện có một ngã ba, chính là con đường mà lúc trước hắn không có lựa chọn, làm hắn bò lên nơi phát ra tà nguyên chẳng khác gì tên trộm.

Hắn lượn quanh vài vòng cũng trở về chánh điện nơi có con hỏa long bay trên không trung. Miêu Nghị đi đến bên cạnh Long Diễm Trì, lần mò tìm hai quả trứng bằng đá rồi ném chúng vào bên trong Long Diễm Trì, ai kêu Phượng Sào không nói trước cho hắn biết tình tại Long Diễm Trì, nếu như hắn có lầm đi nữa cũng không phải tại hắn.

Tuy thế, hắn mấy lần muốn ném nhưng lại không ra tay, nguyên nhân cũng như cũ, nghĩ rằng một khi hẳn làm vậy có qua loa sơ sài quá hay không, hắn vẫn không có cách nào xác nhận đây là Long Diễm Trì, người ta dễ dàng tặng mình Băng Hỏa Chi Tâm, giúp bản thân tu luyện dễ dàng hơn năm trăm năm. Linh Lan lại an bày con đường thông hành cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, nếu hắn làm việc cho có thì thực sự không thể nói nổi đâu!

Động tác hắn thò tay do dự ném hay không ném rốt cuộc cũng khiến cho con hỏa long đang bay lượn trên không biến thành một đầu rồng cực lớn, đôi hỏa nhãn u tịch thâm sâu nhìn chằm chằm Miêu Nghị, thoạt nhìn giống như bị hắn đùa cợt đến nổi không thể nhịn được nữa.