Hắn chợt thu hồi Lam Phượng Hoàng rồi thả ra, kiểm tra hết mấy lần, mỗi lần đều có kết quả như nhau, điều này đã khẳng định tính xác thực của nghi vấn trong lòng hắn.
Miêu Nghị nâng vật thể hình bầu dục mà con Lam Phượng Hoàng kia ôm chặt cứng không chịu buông lên, hắn nhìn mấy lượt, trong lòng vô cùng hoài nghi, đây chẳng lẽ là một quả trứng? Thế nhưng hắn đã thi pháp nhiều lần, xác nhận thứ đồ chơi này hoàn toàn giống với những tảng đá xung quanh kia, chỉ cứng hơn mà thôi, bên trong nó cũng chỉ là đá, không tồn tại những bộ phận nên có của một quả trứng, thật sự quá quái lạ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải đào móc thật sâu biết được vật này có độ cứng không giống với đám đá xung quanh, nếu chỉ sử dụng pháp thuật điều tra bên ngoài thì có quỷ mới tìm được thứ này, ẩn nấp cũng đủ sâu kín.
Nhìn ngoại hình của nó, hắn hơi nghi ngờ là trứng của Phượng Hoàng, nhưng nếu đó là trứng Phượng Hoàng thì vì sao phải đưa đến Bất Diệt Thiên Cốc, Long Diễm Trì để làm gì?
Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa, hắn thấy Lam Phượng Hoàng không hứng thú với những nơi khác, hắn thu quả trứng đá này vào, sau đó rời khỏi hang động hắn vừa đào, chuẩn bị thuận theo giờ bay lên.
Nhưng vừa đi được một đoạn ngắn, hắn ngừng lại xem xét dưới chân mình.
Mình vất vả đi xuống sâu như vậy, nói không chừng đã cách không xa điểm cuối, hay là đi xem thử tình huống tại nơi đó thế nào, dù sao cũng đã tìm được thứ cần tìm, sau này khi đến những mắt động khác cũng không, cần xuống quá sâu làm chi nữa.
Hắn đạp gió chuyển mình, tiếp tục dùng tư thế đâu dưới thân trên, bắt đầu bay xuống dưới thật nhanh, cùng Lam Phượng Hoang đang uốn lượn quanh thân.
Càng đi xuống, sức gió còn mạnh, bởi vì phi hành rất nhanh nên chỉ trong một chốc đã đến điểm tới hạn.
Điểm giới hạn đúng là một khoảng hư không, trong đó luôn luôn có những trận sấm sét, điện quang lập lòe không ngừng, chúng liên tục xé nát hư không, sát khí cuồn cuộn chui từ những kẽ nứt đi ra. Nhưng chuyện quan trọng không phải ở đây. việc làm hắn giật mình chính là khi vừa đến điểm cuối, Lam Phượng Hoàng đột nhiên rời khỏi hắn lần nữa, bay một nơi cách hắn chừng mười trượng, tỏa ra ánh sáng màu lam mông lung.
Chẳng lẽ cái quỷ này lại phát hiện ra vật gì nữa? Không phải đã nói là hai đồ vật đặt trong hai cửa tà nguyên sao? Hoặc hai thứ này cùng loại, cùng một bộ à?
Miêu Nghị âm thầm ngạc nhiên, tiếp tục dùng tay thi pháp dò xét trên thạch bích, nhưng vân không phát hiện bất kỳ điều gì khác lạ, sau đó hắn bắt đầu dùng cách cũ, lấy kiếm ra đào móc.
Lần đào móc này sâu hơn lần trước gấp đôi, sau khi nghe thấy một tiếng “đương” vang dội, hắn sờ bức tường đá, cũng là vật thể hình cung bóng loáng tương tự. Đã có kinh nghiệm từ trước. hắn rất nhanh cạy nó ra được. vẫn là một quả trứng đá đen sì giống y nhứ khối đá kia, sau khi giải phóng con Lam Phượng Hoàng ra thì nó vẫn có những hành động tương tự.
Hai quả trứng đá mới tính là một vật? Miêu Nghị nhíu màu suy nghĩ trong chốc lát, thu nó vào, rời khỏi chiếc động vừa đào, đi tới hư không giới hạn.
Hắn không ngờ điểm kết thúc lại sâu như vậy, nếu nó đó là vực sâu vạn trượng cũng không phải là nói ngoa, đủ để vượt qua vài cái vực sâu vạn trượng kia.
Thực ra, hắn muốn xem thử đằng sau hư không này có những gì, tìm hiểu lý do vì sao tà khí có thể đến được đây, nhưng vừa nghĩ đến chủ nhân của Linh Lam đã đưa ra lời khuyên cùng cảnh báo, hắn rốt cuộc bỏ qua, nếu thự sự chui vào một nơi khác của Hoang Cổ Tử Địa, vậy thì để gặp lại lần nữa cũng không thể, nếu gặp lại tên Ngọc Sát kia thì đúng là không phải chuyện đùa.
Sau khi bỏ đi dự định vừa manh nha trong đầu, hắn mượn sức gió bay lên, bởi vì không cân điều tra thêm nữa, tốc độ cực nhanh, chỉ một lát đã đi ra khỏi băng tháp, dừng lại trên không trung, sau đó lách mình hạ xuống mặt đất.
Khi vừa hạ xuống. hắn nhìn cảnh vật xung quanh cung điện đều là đá chất lộn xộn, rõ ràng là lúc hắn đang đào động bên dưới, chúng được thôi bay lên đây.
Linh Lan bước nhanh về phía trước vẻ mặt tràn đây hi vọng nhìn hắn hỏi thăm:
- Tiên sinh, đã tìm được chưa?
- Không tìm được.
Miêu Nghị lắc đầu, quan sát nét mặt biến hóa của đôi phương. Sau đó hỏi:
- Ngươi có khẳng định là chủ nhân ngươi đã nói đêm hai loại đô vật chứ?
Hắn muốn xem thử phản ứng của nàng có thật sự là có hay không biết thứ được ẩn giấu bên trong động kia, hoặc là thăm dò thử xem người này có bay xuống đi tìm không.
Nhìn thấy đối phương nôn nóng giục mình đên một cửa động khác, dường như nàng thực sự không biết.
Linh Lan gật đầu xác nhận.
- Đúng vậy.
Miêu Nghị hỏi lại:
- Ngươi khăng định rằng chủ nhân ngươi cất giấu hai loại đồ vật ở hai nơi khác nhau phải không?
Linh Lan gật đầu lần nữa:
- Đúng vậy, chủ nhân sẽ không gạt ta đâu.
Miêu Nghị hỏi tiếp:
- Ngươi không biết phía dưới đó cất giấu cái gì sao?
Linh Lan lắc đầu, đáp:
- Nô tỳ thực sự không biết.
Thôi quên đi. Miêu Nghị dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nhảy lên một tháp băng khác, chui vào trong sương mù sát khí màu đỏ.
Sau một lúc, hắn quay trở về, sau đó vọt nhanh đến đám sương trăng tràn ngập oán khí lẻn vào đó.
Tình huống đó lặp đi lặp lại vài lần, Lam Phượng Hoàng đều không có phản ứng gì bất thường nữa, như vậy đồ vật còn lại sẽ nằm trong băng tháp cuối cùng.
Sau khi chui ra, Miêu Nghị tiếp tục nhảy vào một cái động khác tràn đầy tử khí màu tím.
Lần này sau khi lặn xuống điểm kết thúc, hắn vô cùng sững sờ bởi vì Lam Phượng Hoàng chỉ vây quanh mỗi mình hắn, cũng không còn phản ứng gì khác, tình huống hiện tại là sao?