Tranh đấu từ trong cung tới trong đạo quan, bắt đầu lan đến toàn bộ hoàng cung. Không biết từ đâu xuất hiện người cùng đạo sĩ trong cung đánh nhau giống như thiên thần giao chiến. Bốn phía xung quanh đều là những tiếng kêu sợ hãi. Rất nhanh, rất đông thị vệ và hộ vệ hoàng đế bệ hạ kinh hoàng ngẩng đầu lên. Cung điện bay từ trên bầu trời xuống, trực tiếp ép nát bọn họ xuống dưới đất.
Tranh đấu diễn ra rất nhanh, không bao lâu, bên phía tập kích chém giết lấy ưu thế tuyệt đối dừng lại. Một đám người áo đen lao lên bầu trời, nhanh chóng biến mất ở trên trời cao...
Ở bến thuyền bên bờ sông...
Trong nông thôn yên tĩnh...
Trên từng tinh cầu trong tinh không mênh mông, ở mọi chỗ phàm phu tục tử nhìn như không có gì đáng chú ý, lại gần như trong cùng một lúc phát sinh kịch biến kinh thiên động địa.
Thiên Hành Cung, Bích Lạc Điện, Chung Ly Khoái một mình đứng ở trong điện không dám lộn xộn. Trong điện trừ hắn ra, không có một bóng người nào.
Bên trong tĩnh thất sau điện, Ôn Hoàn Chân thu tinh linh trên tay, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa nhận được tin tức của các đệ tử, chuyện đã làm xong. Vì không khiến cho người khác nghi ngờ, bọn họ tạm thời sẽ không vội vàng trở về, sẽ tách ra vân du thiên hạ, sau đó mới chậm rãi lần lượt quay về.
Chuyện bên này ổn thỏa, Ôn Hoàn Chân lại lấy ra một tinh linh đang chấn động. Hắn liên lạc với người thần bí chưa từng gặp mặt, cũng không biết là ai kia: Cô Tinh, bên này đã xong.
Cô Tinh: Nếu hắn hỏi, ngươi cứ nói Thiên Hành Cung giúp hắn giải quyết mười cứ điểm phía sau cửa hàng của năm đạo kia.
Mười cứ điểm?
Ôn Hoàn Chân ngẩn ra. Vừa rồi, hắn đã nhận được đệ tử báo cáo kỹ càng tỉ mỉ. Những người đối phó kia có vài người thực lực không tệ. Cho dù Thiên Hành Cung phái ra hết toàn bộ thế lực, nhiều lắm cũng chỉ có thể ứng phó được ba bốn cứ điểm tương tự, căn bản không được thể đồng thời ứng phó với mười cứ điểm được.
Hắn không biết Cô Tinh thần bí này tại sao muốn nói là mười cứ điểm. Chỉ có điều nếu như đối phương đã nói vậy, hẳn là có đạo lý của đối phương. Có một số việc mình không tiện hỏi nhiều. Nếu như đối phương muốn tự nói với mình, hắn tự nhiên sẽ nói với mình.
Rất nhanh, Ôn Hoàn Chân từ sau điện chậm rãi, thong thả bước ra ngoài. Chung Ly Khoái vội vàng hành lễ.
- Bái kiến tổ sư!
Ôn Hoàn Chân đứng ở trước mặt hắn, khẽ cười nói:
- Liên hệ hắn, nói chuyện của hắn đã làm xong. Tiếp theo đến phiên hắn tới trả thù lao.
- Vâng!
Chung Ly Khoái nhận lệnh, liên lạc báo cho Miêu Nghị biết.
Đang ở trong động của Hoang Cổ Tử Địa, nghe tiếng Hắc Thán ngủ ngáy, Miêu Nghị có chút giật mình. Mười cứ điểm? Không ngờ Thiên Hành Cung một hơi tiêu diệt mười cứ điểm bí mật của năm đạo?
Hắn cũng không nói cho Thiên Hành Cung biết người mình muốn đối phó là ai. Nhưng có vài điều hắn biết, dư nghiệt năm đạo ở bên ngoài thành lập cứ điểm bí mật, nếu có thể giấu diếm được tai mắt của Thiên Đình lâu như vậy, khẳng định sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Nhưng không ngờ Thiên Hành Cung có thể trong thời gian ngắn như vậy đã nhanh chóng bắt được mười cứ điểm bí mật của năm đạo. Năng lực của Thiên Hành Cung khiến hắn giật mình không nhỏ.
Hắn thật sự không nghĩ tới Thiên Hành Cung yên tĩnh nhiều năm như vậy, lại còn có thể có năng lực mạnh mẽ như vậy. Suy nghĩ một chút, hắn cũng không nhịn được thán phục. Thật không hổ danh là một trong mười hành cung danh chấn thiên hạ năm đó! Không hành động thì thôi, hành động lại kinh người. Năng lực làm việc như vậy thật đúng là không thể coi thường.
Trước mắt, hắn còn không biết thực lực đại biểu mười cứ điểm của năm đạo này. Nếu như hắn thật sự biết trong mười nơi này che giấu thực lực bao nhiêu, chỉ sợ sẽ càng giật mình.
Ứng phó với Chung Ly Khoái xong, Miêu Nghị chắp tay đi qua đi lại ở bên trong động. Hắn tạm thời không tính sẽ nói cho Vân Tri Thu biết tin tức này. Vẫn chờ sau khi bọn họ biết tình hình, hỏi lại mình thì tốt hơn. Có một số việc, dù sao cũng là lời nói một phía của Thiên Hành Cung. Cụ thể có thật sự giống như những lời Thiên Hành Cung nói hay không, mình cũng không biết. Nếu chẳng may căn bản không có, mình mạnh miệng nói sớm, chẳng phải là tự tìm lấy xấu hổ hay sao.
Vừa nghĩ tới đây, Vân Tri Thu gửi tin tới. Đây đã là lần gửi tin thứ ba. Nàng hỏi: Ngưu Nhị, rốt cuộc có lời gì muốn nói. Người của chúng ta đã đến đông đủ. Bọn họ giục không ngừng. Ta đã sắp không chống đỡ nổi.
Miêu Nghị: Không cần phải gấp gáp. Chờ một chút các nàng tự nhiên sẽ biết.
Vân Tri Thu không nhịn được oán một câu: Ngươi cũng không phải không biết thái độ của muội muội ngươi đối với ta. Ta ở chỗ này kéo dài thời gian. Nàng đối với ta lại không có chịu nghe lời.
Miêu Nghị: Nếu muội ấy có bực tức, nàng để cho muội tới tới tìm ta. Càng lúc càng kỳ cục.
Vân Tri Thu: Ngươi cho một thời gian đi. Rốt cuộc còn muốn chúng ta chờ bao lâu.
Miêu Nghị: Không nói trước được. Nhưng nhanh thôi.
Vô Tương Tinh, trên một hải đảo. Vân Tri Thu đứng ở trên vách đá cạnh biển đón gió, cười khổ một tiếng. Nàng thu tinh linh, xoay người đi về phía rừng cây dưới chân núi.
Trong rừng cây, dưới bóng cây, các nhà phân chia phạm vi thế lực. Từng đám người tập trung lại, chỉ khoảng hơn mười người.
Mọi người lần lượt tới nơi này tề tựu, đã đợi ba ngày. Đến bây giờ đều còn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Có vài người không khỏi có chút luống cuống.
Thấy Vân Tri Thu đi trở về, thợ mộc lập tức cúi người vung tay áo quét một vòng tảng đá dưới một cây đại thụ, mời Vân Tri Thu ngồi xuống.
Cơ Mỹ Lệ ngồi đối diện hỏi:
- Phu nhân, đại nhân nói sao?
Vân Tri Thu cười khổ lắc đầu:
- Hắn còn không chịu nói. Chỉ nói nhanh thôi, bảo chúng ta chờ một chút.
Ngọc Nô Kiều ngẩng đầu nhìn sắc trời.
- Ngày hôm nay đã sắp qua. Đại nhân rốt cuộc muốn làm gì?
Vân Tri Thu than thở:
- Ta cũng không biết lần này trong hồ lô của hắn muốn làm cái gì.
- Hừ!
Đột nhiên có người hừ lạnh một tiếng.
- Có lẽ là do chính ngươi đang cố làm ra vẻ huyền bí. Hắn hiện tại đang bị nhốt ở Hoang Cổ Tử Địa, sống chết thế nào còn chưa biết. Không nên có tâm tư này. Còn không biết là ai xúi giục.
Người nói chính là Nguyệt Dao. Ánh mắt nàng nhìn về phía Vân Tri Thu hình như đều mang theo gai nhọn. Lời nói ra tất nhiên cũng có chút đâm người.