Tinh linh chấn động một phen. Sau khi hiểu rõ rụng ý của bản thân lần liên hệ này, hắn phất ống tay áo một cái. Cửa điện từ từ mở rộng ra.
Bên ngoài một đồng tử phấn điêu ngọc trác cẩn thận tiến đến chào.
- Tổ sư!
Du Y bình tĩnh nói:
- Gọi đại trưởng lão qua gặp ta.
- Vâng!
Giọng đồng tử trong vắt, lên tiếng đáp ứng rồi rời đi.
Nguyệt Hành Cung ở phía xa sâu trong tinh không, chín trăng sáng hiện ra trong màn đêm chiếu xuống bên trong Cửu Nguyệt Điện. Ánh trăng xuyên qua đỉnh thủy tinh giống như một cột sáng bao phủ lên chiếc giường. Một thân thể giai nhân tuyệt sắc thướt tha đang đưa tay đỡ trán ở dưới ánh trăng, bỗng nhiên mở hai mắt ra. Ớ dưới ánh trăng ưu nhã, nàng đưa ngón trỏ và ngón cái ra. Một tinh linh nổi lên trên đầu ngón tay, từ nhỏ biến thành lớn. Khi biến thành tinh linh bình thường nó dừng chấn động.
Đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tinh linh, dần dần lộ ra thần sắc chấn động kinh sợ. Nàng khẽ thất thanh:
- Cô Tinh! Chẳng lẽ là hắn đã trở về sao...
Gần như ở cùng một ngày, cung chủ mười hành cung đã từng danh chấn thiên hạ, yên lặng không biết bao nhiêu năm đều bị thức tỉnh...
Núi cao, gió lạnh, mặt trời chói lòa ở trên. Tuyết trắng bao phủ cả dãy núi.
Đầu đội chiếc mũ màu đen, y phục màu đen, thêm áo khoác ngắn ở trong gió lạnh tung bay. Mặt Cao Quan không thay đổi, một mình đứng yên ở bên vách núi phủ đầy tuyết.
Một thân ảnh lặng lẽ từ trong dãy núi lao ra. Khi nhìn thấy bóng người trơ trọi ở trên vách núi, thần sắc thoáng nghiêm lại một chút. Hắn nhanh chóng phi thân lên, hạ vào bên cạnh Cao Quan cung kính hành lễ.
- Ty chức Tiêu Lâm Mãn tham kiến Hữu Sứ đại nhân.
Cao Quan cũng không quay đầu lại, thờ ơ ngắm nhìn phía xa, hờ hững đáp một tiếng.
- Không cần đa lễ.
Tiêu Lâm Mãn vẫn chắp hai tay không buông.
- Là ty chức tới chậm, để đại nhân đợi lâu.
Cao Quan:
- Là Bản Sứ đến sớm, không có quan hệ gì với ngươi.
mặt Tiêu Lâm Mãn toát mồ hôi nói:
- Vốn ty chức nên tự mình đi tới bẩm báo với đại nhân. Không nghĩ tới đã làm phiền đại nhân phải tự mình đến đây.
Cao Quan:
- Chuyện quan trọng. Vừa mới đi qua bên này, thuận tiện tới một chuyến mà thôi. Nói đi. Tin tức có đáng tin cậy hay không?
Tiêu Lâm Mãn trả lời:
- Tin tức chưa nói tới đáng tin hay không đáng tin. Chỉ là thuộc hạ nhận thấy được một vài điểm không đúng, cảm thấy có vấn đề.
Cao Quan thản nhiên nói:
- Nói đi!
Tiêu Lâm Mãn trầm ngâm nói:
- Theo nhân thủ được xếp vào trong mười hành cung người bên kia báo lại, mười hành cung gần như trong cùng một ngày có hiện tượng khác thường. Tuy rằng mười hành cung bên kia đều làm rất kín đáo, nhưng thuộc hạ vẫn phát hiện ra một vài điểm không bình thường. Thông qua tập hợp tình huống của mười hành cung bên kia, một vài đệ tử hầu hạ nhân vật quan trọng trong mười hành cung đều có chút phản ứng không giống với mọi khi. Có người không tiếp tục lấy nước suối trong núi pha trà nữa. Có người đột nhiên an tâm tu luyện. Có không theo thông lệ mỗi ngày đi ra ngoài. Tất cả đều là những phản ứng dị thường rất nhỏ. Nếu như chỉ có một cung như vậy, cũng không có gì đáng để ý. Ty chức ẽ không dám bởi vậy mà quấy nhiễu đại nhân. Nhưng mười cung lớn đều xuất hiện một ít khác thường. Chỉ sợ điều này không phải là trùng hợp. Ty chức cảm thấy cần phải báo lại cho đại nhân được biết.”
Cao Quan:
- Có mang theo báo cáo hay không?
Tiêu Lâm Mãn lập tức lấy ra một khối ngọc điệp, hai tay cung kính dâng lên.
- Tình huống cặn kẽ, ty chức đều ghi rõ từng cái ở bên trong.
Cao Quan vươn tay ra, Tiêu Lâm Mãn nhẹ nhàng đặt ngọc điệp ở trên tay của hắn. Sau khi cầm lấy ngọc điệp, Cao Quan thi pháp kiểm tra một lúc lâu. Hiển nhiên hắn xem tương đối cẩn thận.
Tiêu Lâm Mãn âm thầm đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Trong lòng hắn vừa chờ mong vừa khẩn trương. Hắn ở vị trí này bình thường không thể có cơ hội được nhìn thấy Giám sát Hữu Sứ Cao Quan đại nhân. Mười hành cung bên kia thật sự quá yên tĩnh. Gần như khiến hắn không có bất kỳ cơ hội biểu hiện nào. Không có cơ hội biểu hiện, có nghĩa là không có cơ hội lập công. Cũng có nghĩa là không có hậu thưởng gì. Chỉ dựa vào một ít bổng lộc, hắn lại có thể làm gì? Thật vất vả mới có được một lần cơ hội biểu hiện ở trước mặt Hữu Sứ đại nhân, hắn muốn nắm lấy, không muốn bỏ qua.
Sau một lúc lâu, Cao Quan khẽ vuốt cằm nói:
- Ngươi làm không sai. Có thể từ trong những việc nhỏ không đáng kể như vậy phát hiện ra điểm dị thường. Nhiều năm như vậy để người canh phòng mười hành cung bên này ngược lại có phần tài lớn dùng vào việc nhỏ.
Trong lòng Tiêu Lâm Mãn thầm vui vẻ. Có thể được vị tâm phúc của Thiên Đế này khích lệ một câu thật sự là hiếm có. Lúc này hắn mới khiêm tốn nói:
- Đây đều là bổn phận của ty chức.
Cao Quan lạnh lùng nói:
- Không cần phải khiêm tốn. Làm tốt chính là làm tốt. Bản Sứ cũng không nói những lời khách sáo.
Tiêu Lâm Mãn:
- Vâng! Cảm ơn đại nhân khen ngợi.
Chiếc áo choàng không ngừng lay động ở trong gió rét. Cao Quan lặng im một hồi, từ từ nói:
- Từ trên chuyện này, Bản Sứ cũng nhìn thấu năng lực của ngươi. Đặt ngươi ở bên này thật có chút không trọng nhân tài. Gần đây Hữu Bộ bên này công việc nhiều. Có một số việc đang không tìm được nhân thủ thích hợp. Có vài chuyện phức tạp hơn, Bản Sứ muốn giao cho ngươi đi làm. Không biết ngươi có bằng lòng tiếp nhận hay không?
Tâm tình Tiêu Lâm Mãn kích động. Ý đại nhân là muốn trọng dụng mình sao? Hắn dùng sức ôm quyền nói:
- Ty chức nguyện bất chấp gian nguy.
Cao Quan:
- Công lao nên có cũng sẽ không thiếu ngươi. Lục Tư bên kia còn thiếu một phụ tá. Quay đầu lại ngươi đi ngay tới Lục Tư nhậm chức. Ban thưởng khác sau này sẽ có. Chỉ có điều có một số việc ngươi phải biết rằng, nhiệm vụ của ngươi ở bên này là tuyệt mật. Đột nhiên phong thưởng cho ngươi sợ rằng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Đi tới Lục Tư tạm thời sẽ không đề bạt ngươi. Qua một thời gian sẽ an bài một cơ hội cho ngươi lập công, cũng tiện che giấu tai mắt người khác. Hi vọng ngươi có thể hiểu được. Ngươi tạm thời ủy khuất một chút.
Trong mắt Tiêu Lâm Mãn lóe lên thần sắc mừng như điên. Đảm nhiệm chức phụ tá bên Lục Tư chính là lên liền hai cấp. Ban thưởng khác, nói vậy cũng sẽ không nhẹ. Hắn vội vàng trả lời:
- Ty chức thận trọng tuân theo an bài của đại nhân.