Không phải Miêu Nghị đang đẩy trách nhiệm lên trên người Vân Tri Thu. Mà bản thân Vân Tri Thu yêu cầu Miêu Nghị nói như vậy, bảo Miêu Nghị ở trước mặt mấy thiếp thất chủ động ép trách nhiệm tới trên người nàng.
Sau khi ứng phó xong với mấy thiếp thất, Miêu Nghị lập tức lại lấy ra tinh linh liên hệ với Kim Mạn. Vừa mới liên lạc được, hắn trực tiếp chất vấn:
- Chuyện của Bạch Phượng Hoàng, vì sao trước đó không nói cho ta biết, Các ngươi có ý gì? Đùa giỡn với người được gọi là Thánh Chủ như ta có đúng hay không?
Kim Mạn đang gọi đám người Công Tôn Lập Đạo thương lượng về chuyện này. Nàng do dự không biết có nên liên hệ với Miêu Nghị giải thích một chút hay không. Ai biết Miêu Nghị đã chủ động hưng sư vấn tội.
Kim Mạn giải thích: Thánh Chủ, tình hình chuyện này trước đó chúng ta thật sự không biết. Thật không nghĩ tới năm đạo khác lại đột nhiên có suy nghĩ khác. Nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, lúc đó khi động thủ, người phía bên chúng ta không có một ai động thủ đối với Bạch Phượng Hoàng. Chỉ có điều cũng không có ngăn cản bọn họ mà thôi.
Miêu Nghị một tay liên hệ cùng nàng, một tay lại lấy tinh linh ra liên hệ với Vân Tri Thu, để Vân Tri Thu hỏi thăm một chút xem người Vô Lượng Nhất Đạo lúc đó có thật sự không động thủ hay không.
Vân Tri Thu lập tức liên hệ với người của ma đạo tham dự hành động này. Bọn họ xác nhận người Vô Lượng Đạo may mắn còn sống sót quả thực không có động thủ đối với Bạch Phượng Hoàng.
Miêu Nghị vì đề phòng Lục Đạo bên kia ký kết đồng minh công thủ, lại một lần nữa liên hệ với Bạch Phượng Hoàng xác nhận tình huống lúc đó.
Bạch Phượng Hoàng thấy gia hỏa này vẫn theo chuyện này không tha, bắt đầu có chút tin tưởng Miêu Nghị trước đó thật sự không biết chuyện. Chính nàng vốn cũng có hồ nghi. Nàng cảm thấy Miêu Nghị không có lý do gì lại muốn bắt nàng. Trước kia nàng đã đáp ứng giao tất cả Phá Pháp Cung cho hắn. Trừ phi là hắn cảm thấy lo lắng sợ mình chơi xấu.
Bạch Phượng Hoàng cũng không biết người ở hiện trường công kích bản thân mình là những người nào. Ngay cả tới người liên lạc với mình là ai, nàng cũng không biết. Chỉ có điều nàng có thể xác nhận, thời điểm lúc đó khi bọn họ công kích mình, ở hiện trường quả thực có một đám người không tham dự công kích.
Có chứng cứ chính xác từ phía đương sự là Bạch Phượng Hoàng, lửa nóng trong lòng Miêu Nghị cuối cùng cũng tiêu tan một chút. Chí ít Vô Lượng Đạo không để Thánh Chủ như hắn phải quá khó chịu. Bọn họ còn biết suy nghĩ một chút tới mặt mũi của mình.
Chỉ có điều đang nổi nóng Miêu Nghị nói cũng không khách khí. Hắn gọi thẳng tên, cảnh cáo: Kim Mạn, không quan tâm có tham dự hay không, ta hi vọng lần sau lúc lại có chuyện như vậy phát sinh, phải lập tức báo ta biết tin tức, mà không phải chờ ta tới hỏi các nàng.
Kim Mạn: Thánh Chủ bớt giận. Thuộc hạ ghi nhớ
Sau khi dừng liên hệ, Kim Mạn có chút bất đắc dĩ nhìn đám người Công Tôn Lập Đạo.
Nói thật, mặc dù chuyện này là do năm đạo khác trước đó giấu diếm bên này. Nhưng bên này thật ra đã đoán được năm đạo khác sẽ làm như vậy. Dù sao mấy phía kết giao nhiều năm như vậy, đều đã hiểu rõ nhau. Năm đạo khác làm sao có thể thấy cơ hội tốt như vậy lại bỏ qua được. Nhất định sẽ suy nghĩ tình hình xem có thể thu được tất cả chín trăm vạn chiếc Phá Pháp Cung vào trong tay hay không. Bên này trước đó không nói cho Miêu Nghị biết, thuần túy là giả vờ hồ đồ, với tâm tư chưa chắc đã không vui mừng khi nhìn thấy thành quả.
Miêu Nghị liên hệ hết nhà này tới nhà khác. Hắn lại lấy ra tinh linh liên hệ với Chung Ly Khoái.
Chung Ly Khoái: Sao lại muốn liên lạc với ta? Nghe nói ngươi đi Hoang Cổ Tử Địa. Ngươi ở Hoang Cổ Tử Địa có gì không biết nên mới liên lạc với ta sao?
Miêu Nghị: Có một khoản buôn bán lớn, tìm Thiên Hành Cung các ngươi. Có nhận hay không?
Lần này hắn thật sự bị đám người Mục Phàm Quân làm cho tức giận. Đám người Mục Phàm Quân dựa vào hắn không dám sử dụng người của Thiên Đình đối phó với bọn họ, đơn giản là không nhìn tình cảnh của hắn, lại còn muốn tiếp tục như vậy nữa. Lần này hắn đã hạ quyết tâm không tiếc trả giá, cũng phải cho đám người Mục Phàm Quân một chút dạy dỗ.
Chung Ly Khoái đau răng. Hắn không biết gia hỏa này lại có chuyện gì mà tìm tới cửa. Hắn hỏi: Buôn bán lớn thế nào?
Miêu Nghị: Có năm cửa hàng ở Thiên Nhai, ta xem không vừa mắt. Huyết tẩy cho ta. Người trong cửa hàng không nên để lại người sống. Ta không quan tâm các ngươi sử dụng biện pháp gì, giá các ngươi đưa ra.
Lăn Chung Ly Khoái rất muốn hô lên: ngươi xem Thiên Hành Cung chúng ta là cái gì. Nhưng hắn không có tư cách trả lời như vậy. Hắn chỉ có thể đáp lại: Ngươi tạm thời chờ một chút. Ta xin phép sư môn đã, xem có thể nhận buôn bán này hay không.
Miêu Nghị tự nhiên nguyện ý chờ đợi câu trả lời.
Thiên Hành Cung, trong Bích Lạc Điện vắng vẻ, cung chủ Thiên Hành Cung Ôn Hoàn Chân toàn thân mặc y phục màu xanh, tóc muối tiêu buộc cao, ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên giường ngọc nhỏ, khuôn mặt thanh ĩnh, mi tâm có một điểm giống như chu sa vậy.
Chung Ly Khoái theo Chưởng giáo sư tôn Phúc Hiển đi vào Bích Lạc Điện hành lễ. Có một số việc cho dù thân là Chưởng giáo, Phúc Hiển cũng không thể làm chủ.
Sau khi Chung Ly Khoái nói lại thỉnh cầu của Miêu Nghị. Chân mày Ôn Hoàn Chân đột nhiên nhíu lại một lúc lâu. Cuối cùng nàng trầm ngâm nói:
- Có thể đáp ứng hắn. Chỉ có điều tiền tài thì miễn, để hắn đổi một cái giá lớn lớn. Ngươi nói với hắn như vậy...
Sau khi Chung Ly Khoái lĩnh hội được ý của nàng, liên hệ với Miêu Nghị chuyển lời: Cuộc mua bán này chúng ta nhận. Chỉ có điều chúng ta không cần tiền tài. Thiên Hành Cung chúng ta đã lâu không tiến vào Hoang Cổ Tử Địa. Quay đầu lại, ngươi báo tỉ mỉ tình hình ở Hoang Cổ Tử Địa hiện tại cho chúng ta biết là được.
Miêu Nghị lập tức đáp ứng một tiếng: Được
Chuyện như vậy xem như đã được quyết định. Tình hình cụ thể sẽ nói nói tường tận sau.
Thành phố quỷ, Tín Nghĩa Các, thủ vệ trước Thủy Môn nhanh chóng đi ra hành lễ với tổng chấp sự Tín Nghĩa Các.
Lão già mặc y phục màu xanh khẽ gật đầu thăm hỏi. Hắn từ cửa động đi ra, xuống mười bậc thang. Lão nhân chèo thuyền đang đậu thuyền ở bên cạnh lập tức vui tươi hớn hở cung thỉnh nói:
- Thất gia, mời vào bên trong.
Lão già mặc y phục màu xanh lên thuyền, tiến vào bên trong khoang thuyền, thản nhiên ngồi xuống.