Trời vừa sáng, Khấu Lăng Hư mở rộng cửa ra. Hắn nhìn thấy lão Đường vừa nghe tiếng tới nghênh đón. Câu nói đầu tiên hắn liền hỏi:
- Vẫn không có kết quả sao?
- Không.
Lão Đường lắc đầu.
Khấu Lăng Hư vuốt râu trầm ngâm.
- Chẳng lẽ lại thật sự sẽ làm như chưa hề có chuyện gì phát sinh qua sao?
Bên trong phủ Doanh Thiên Vương, trên con đường trong lâm viên, Doanh Cửu Quang chắp tay thản nhiên đi. Thỉnh thoảng hắn dừng chân thưởng thức sương sớm trên cánh hoa. Nhìn hắn dường như thản nhiên bình tĩnh, kì thực trong lòng lại không quá bình tĩnh như vậy. Hắn lưu lại nơi này không đi chính là một loại biểu hiện không bình tĩnh.
Hắn vốn chuẩn bị sau khi làm xong nghi thức rước dâu sẽ trở về. Ai biết lại xảy ra chuyện Miêu Nghị này. Ban đầu hắn vốn cũng không có ý định ở lại. Sau khi được biết Phá Quân ra mặt, hắn mới ở lại, muốn xem thử kết quả xử lý của Thanh Chủ thế nào. Ai ngờ, trước nửa đêm, hắn vẫn không nhận tin tức. Lại chờ từ nửa đêm đến sáng, vẫn không có tin tức. Vì vậy hắn vẫn chờ đến hừng đông.
Loại kết quả không có kết quả này khiến trong lòng hắn rất khó chịu. Giống như Khấu Lăng Hư suy đoán, chẳng lẽ lại thật sự bởi vì Phá Quân ra mặt sẽ khi làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua sao? Nếu thật sự như vậy, bảo Doanh gia làm sao chịu nổi?
Thật ra, hắn ở tại chỗ này không đi, chính là sử dụng một loại phương thức trầm mặc tạo áp lực về phía Thanh Chủ. Hắn muốn Thanh Chủ cho hắn một công đạo. Hắn tin tưởng Thiên Cung bên kia sẽ biết Doanh Thiên Vương hắn còn ở nơi này, vẫn chưa đi.
Tình trạng trước mắt khiến hắn rất thất vọng. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra thản nhiên. Trong lòng lại có một cảm giác phẫn nộ một cách khó hiểu. Điều này không phải là bởi vì Miêu Nghị, mà bởi vì thái độ của Thanh Chủ. Ta vừa gả cháu ngoại cho ngươi, ngươi lại không cho Doanh gia một chút mặt mũi nào. Ngươi coi Doanh gia là cái gì?
Hắn đã hạ quyết tâm. Nếu như Thanh Chủ thật sự coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh, vậy đừng trách hắn không khách khí. Hắn không thể làm gì khác hơn là cứng rắn đánh tới.
Thanh Chủ không xử lý Miêu Nghị. Vậy hắn sẽ xử lý!
Đương nhiên, hắn sẽ không đích thân đi động thủ. Hắn sẽ rời khỏi nơi này. Chỉ có điều Doanh gia có người sẽ nuốt không trôi cơn giận này, chạy đi trực tiếp giết chết Miêu Nghị. Chỉ do cá nhân lỗ mãng kích động, không có quan hệ gì với Doanh gia. Quay đầu lại hắn cũng sẽ học Phá Quân tự mình đứng ra cầu tình. Không có đạo lý nào, ngươi chỉ cho Phá Quân mặt mũi lại không nể mặt Doanh gia.
Rất nhanh, Hai vị Thiên Vương đều nhận được tin tức. Phá Quân bị gọi vào cung. Tiếp đó, Thiên Cung có nội thị dẫn theo vài thiên tướng đi tới Phủ tổng trấn Ngự Viên.
Hai vị Thiên Vương mừng rỡ. Chắc là đã có kết quả xử lý đưa ra.
Doanh Cửu Quang ngược lại muốn xem thử Thanh Chủ có thể cho mình một trả lời thuyết phục khiến hắn thoả mãn hay không.
Mà bởi vì tình hình có thay đổi, khiến người ta không phỏng đoán ra được Thanh Chủ rốt cuộc là có ý gì? Khấu Lăng Hư đã mỏi mắt mong chờ. Nếu như dưới giao phong giữa Phá Quân và Doanh Cửu Quang, Miêu Nghị vẫn tránh không được cái chết, vậy sẽ đến phiên hắn ra mặt. Hắn phải bắt đầu tuyển cháu rể.
Hắn không thể so sánh được với Phá Quân. Năng lực của hắn có thể không chỉ giới hạn ở một phần đất. Hắn ra tay, Thanh Chủ và Doanh Cửu Quang tất nhiên phải nhượng bộ. Nguyên nhân rất đơn giản, Doanh Cửu Quang đưa cháu ngoại vào cung với mục đích là gì? Dựa vào một nhà Doanh gia và Hạ Hầu gia đấu thủ đoạn, khả năng Doanh gia sẽ chiếm thượng phong không lớn. Nhất định phải lôi kéo thế lực mấy vị Thiên Vương khác ở trong cung giúp đỡ Chiến Như Ý. Trong cung chỉ là đấu sức một trận. Ngoài cung mới là trận đánh chính diện với Hạ Hầu gia. Doanh Cửu Quang sẽ không vì một cơn giận không để ý tới lợi ích, cũng muốn dồn cháu rể của hắn vào chỗ chết. Doanh Cửu Quang chỉ có thể nhượng bộ.
Đạo lý tương tự. Nếu như Thanh Chủ không muốn cưới Chiến Như Ý vào cung với mục đích phá cuộc, không muốn đẩy Khấu gia ngả sang phía Hạ Hầu gia, cũng phải nhượng bộ.
Chờ kết quả không chỉ là những người này. Người trên dưới Hắc Long Tư đều cực kỳ quan tâm tới chuyện này. Bọn họ không biết rốt cuộc Tổng Trấn đại nhân sẽ phải nhận kết quả thế nào. Trên dưới huynh đệ không biết bao nhiêu người đang chú ý tới phủ tổng trấn.
Lần này không có nhân vật lớn nào lại lộ diện. Chỉ có điều nội thị nho nhỏ của Thiên Cung đứng ra. Điều này cũng lập tức dẫn tới không ít nhân mã Hắc Long Tư tập trung qua. Bọn họ vây quanh ở bên ngoài đại điện của phủ tổng trấn.
- Hoang Cổ Tử Địa!
Trong đại điện, sau khi nội thị tuyên bố quyết định xử lý, ngoài điện đều xôn xao. Tất cả mồm năm miệng mười lên tiếng. Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Tổng Trấn đại nhân sẽ gặp phải một phương thức xử lý như vậy.
Trong điện Miêu Nghị đang chờ đợi xử trí cũng ngạc nhiên. Lại muốn áp giải mình ở Hoang Cổ Tử Địa nhận hình. Đây là ý gì? Xử phạt mình cần phải phiền toái như vậy sao? Nếu như muốn giết chết mình cũng không cần thiết phải phiền toái như vậy.
Thần sắc đám người Dương Khánh lại khác nhau. Hoặc chau mày, hoặc lộ vẻ rầu rĩ.
Sau khi nội thị đọc hết thánh chỉ, dẫn theo mấy thiên tướng rời đi. Chỉ còn có một đại tướng hồng giáp tên là Văn Trạch ở lại.
Văn Trạch cười tủm tỉm nhìn mọi người trong điện một chút. Sau khi Miêu Nghị đi Hoang Cổ Tử Địa nhận hình phạt, hắn sẽ tới chú ý Hắc Long Tư. Chỉ có điều trọng điểm chức trách của hắn vẫn là ở Thiên Cung. Phá Quân nhắc hắn tới chú ý sự việc ở Hắc Long Tư.
Ánh mắt hắn nhìn quanh một vòng, rơi vào trên người Miêu Nghị, cười ha hả nói:
- Ngưu Hữu Đức, ngây người ra đó làm gì? Chỉ một nghìn năm mà thôi. Trôi qua rất nhanh. Coi như là an tâm ở lại Hoang Cổ Tử Địa tu luyện.
Miêu Nghị tự giễu nói:
- Một ngàn năm? Sau khi ta đi, cũng không biết có thể sống được mấy canh giờ.
Hoang Cổ Tử Địa kia, hắn đã nghe danh từ lâu. Đó từng là nơi được Tộc Long và Tộc Phượng Hoàng chiếm giữ. Hóa ra là hang rồng tổ phượng, hình như mãi mãi tồn tại. Nhưng không biết rõ là tình trạng thế nào. Chỉ biết là rất nguy hiểm, theo lời đồn tu vi không đạt đến cảnh giới pháp lực vô biên, đi bên trong gần như chính là đâm đầu vào chỗ chết. Dường như lói vào đã sớm bị Thiên Đình phong tỏa. Từ lâu nơi đây là tử địa hoang tàn vắng vẻ, thuộc về một nơi bị người ta quên lãng. Hắn không nghĩ ra, tại sao Thanh Chủ muốn ném mình tới Hoang Cổ Tử Địa để tiến hành trừng phạt.