Trong điện, mấy người lặng lẽ quan sát Thanh Chủ đang tức giận đến thở hổn hển. Tất cả lặng lẽ không lên tiếng. Tất cả đều biết, lúc này Thanh Chủ đang nổi nóng. Phá Quân đã quen chống đối Thanh Chủ. Chắc hẳn Thanh Chủ cũng đã thành quen. Nhưng chuyện Phá Quân có khả năng làm, không có nghĩa là người khác cũng có thể làm.
Phá Quân là người thường xuyên làm vậy. Nếu như người khác đột nhiên làm như vậy, Thanh Chủ nhất định sẽ nghi ngờ dụng tâm của người đó.
Một lúc lâu sau, Hạ Hầu Thừa Vũ mới dám lên tiếng nói:
- Bệ hạ, lão tặc vô lễ. Ngưu Hữu Đức này giao cho nô tì tới xử lý có được không?
Đám người Cao Quan đều liếc mắt nhìn nàng. Không biết nữ nhân này giở trò quỷ gì. Đã ầm ĩ thành như vậy, chẳng lẽ còn dám động thủ đối với Ngưu Hữu Đức sao? Người ta vốn muốn phế bỏ ngươi. Phá Quân kia tính tình tệ hại như vậy. Chọc giận hắn, ngươi thật sự cho rằng hắn không dám tới phản đối bằng vũ trang, lấy danh nghĩa Thanh Quân Trắc xông vào hậu cung lôi ngươi ra tiền trảm hậu tấu, biến thành sự thực đã rồi sao?
Thanh Chủ mắt lạnh lùng liếc qua, quát:
- Lui ra!
- Bệ hạ...
Hạ Hầu Thừa Vũ còn muốn nói thêm vài câu. Kết quả Thanh Chủ trợn mắt trừng, khiến nàng khiếp sợ đến mức nuốt những lời đã tới miệng trở vào, yếu ớt nói:
- Nô tì xin cáo lui!
Đợi sau khi nàng rời đi, Thanh Chủ mới thở ra một hơi, cụt hứng ngồi về trên ghế. Nhưng hắn căm hận không dừng thì thào mắng ra tiếng.
- Lão thất phu!
- Bệ hạ!
Tư Mã Vấn Thiên thử lên tiếng.
Ánh mắt Thanh Chủ đảo qua.
- Chuyện gì?
Tư Mã Vấn Thiên đổi lại thành truyền âm, nói lại một lần nữa tình hình phát sinh ở bên trong Phủ tổng trấn Ngự Viên. Từ khi Cao Quan bắt đầu tiến vào phủ tổng trấn, những điều này Cao Quan đều đã nói qua. Nhưng còn có một vài chuyện Cao Quan cũng không biết. Đó chính là chuyện sau khi Cao Quan đã rời đi.
Nghe tới chuyện Phá Quân thưởng cho thủ hạ của Miêu Nghị, cho thủ hạ của Miêu Nghị lên liền hai cấp nhưng không có bất kỳ phong thưởng nào cho “người công đầu” rất có khí phách Miêu Nghị kia. Sắc mặt Thanh Chủ thoáng hòa hoãn. Hắn nhìn ra được Phá Quân vẫn biết đúng mực. Hắn đứng ra bảo vệ Miêu Nghị là một chuyện. Nhưng Miêu Nghị không tôn trọng thiên uy cũng là sự thật. Phá Quân cũng không tán thành Miêu Nghị ở trước mặt mọi người làm như vậy.
Nhất là câu nói kia. Biết rõ đối mặt với cường địch và cường quyền, còn có thể không chút do dự chấp hành quân lệnh. Có khí thế thấy chết không sờn, đây mới là khí phách Tả Đốc Vệ ta nên có. Nếu không khí phách như vậy, đều biến thành gió chiều nào xoay chiều ấy. Còn nói gì tới trung thành với bệ hạ!
Bởi vậy lại chứng minh Phá Quân làm cũng là vì quân tâm và sĩ khí. Cũng thành giống như lời Phá Quân nói, nếu như đều biến thành gió chiều nào xoay chiều ấy, còn nói gì trung thành với Thanh Chủ hắn.
Cái này cũng chứng minh Phá Quân bảo vệ Ngưu Hữu Đức không phải có mục đích, muốn mượn chuyện này khuyên hắn mới là thật.
Một câu “trung thành với bệ hạ” còn hơn thiên ngôn vạn ngữ. Nỗi tức giận trong lòng Thanh Chủ lập tức tiêu tan. Toàn thân hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Đối với chuyện vừa rồi, trong cơn nóng giận đã ném Phá Quân rách trán chảy máu, hắn cũng có hơi ảo não.
Trầm mặc một lúc lâu, Thanh Chủ chậm rãi lên tiếng nói:
- Lẽ nào trẫm thật sự làm sai sao? Lẽ nào trong hậu cung của trẫm thật sự nuôi dưỡng quá nhiều mỹ nữ sao? Lẽ nào trẫm ở trong mắt người trong thiên hạ thật sự là kẻ háo sắc sao?
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tư Mã Vấn Thiên, hiển nhiên đang bảo hắn trả lời trước.
Tư Mã Vấn Thiên nói:
- Phá Quân tính tình tẹ hại kia, chuyện gì cũng tùy ý. Bệ hạ không cần bận tâm.
Trong lòng hắn lại bổ sung một câu. Dù sao ngươi cũng sẽ không giết hắn, cũng sẽ không hỏi tội mình. Loại chuyện này chúng ta nói cái gì có quan trọng sao?
Thượng Quan Thanh than thở:
- Bệ hạ, tạm thời không tranh cãi đạo lý này của Phá Quân là đúng hay sai. Có vài điều hắn không rõ. Giành chính quyền khó khăn, nắm chính quyền lại càng khó khăn hơn. Chuyện thiên hạ này thật ra chính là chuyện nhà của bệ hạ. Thời điểm giành chính quyền, dùng võ lực quét ngang khắp nơi là rất bình thường. Dù sao sau khi đập nát cũng phải xây dựng lại. Loạn một chút cũng không sao. Lẽ nào quản lý nhà của mình cũng muốn suốt ngày động tới nắm đấm mới được sao. Đập nát rồi tính vào ai? Nếu thật sự muốn cái gì cũng đều mạnh bạo, đừng nói là bệ hạ, những người đi theo bệ hạ đánh ra thiên hạ đầu tiên sẽ không đáp ứng. Nói trắng ra, Phá Quân thiện chiến, lại không quen trị thiên hạ. Hắn có thể nói ra những lời như vậy, cũng không thể trách hắn. Đám thần hạ đều biết, bệ hạ cũng không phải là kẻ háo sắc. Hậu cung mặc dù mỹ nữ nhiều như mây, nhưng bệ hạ chạm qua thật ra cũng không nhiều. Mỹ nữ trong hậu cung thật ra chỉ mang ý nghĩa tượng trưng. Điều đó tượng trưng bệ hạ chính là người đứng đầu thiên hạ, cũng không phải tệ hại không chịu nổi giống như lời Phá Quân đã nói!
Nghe được lời này, trong lòng Thanh Chủ liền cảm thấy thoải mái.
Không sai! Mỹ nữ trong hậu cung chính là mang ý nghĩa tượng trưng!
Bị Phá Quân nói một phen, Thanh Chủ nghĩ lại cũng thấy rầu rĩ. Trong lòng hắn có thể nói là không ổn. Hiện tại rốt cuộc hắn đã tìm được lý do thích hợp khiến mình bình phục tâm tình. Hắn hừ lạnh một tiếng.
- Lão thất phu chưa đủ mưu lược!
Thoáng qua, hắn khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh và thản nhiên, nhìn kỹ mấy người hỏi:
- Chuyện của Ngưu Hữu Đức kia, các vị cho rằng nên xử lý như thế nào?
Lời này vừa thốt ra, chính hắn cũng có chút buồn bực. Một đám nhân vật lớn không ngờ vì một tổng trấn nho nhỏ phải phí suy nghĩ.
Mấy người cũng biết bị Phá Quân ầm ĩ một trận như thế, có chút khó xử lý. Phá Quân mạnh mẽ đứng ra làm người bảo lãnh, một mức nhận trách nhiệm vào người mình. Nà nếu quả thật buông tha cho Ngưu Hữu Đức như vậy, sẽ quét hết mặt mũi Thiên Đế, hắn làm sao xuống đài được?
Mọi người trầm mặc. Thanh Chủ điểm danh.
- Cao Quan, ngươi là người chịu trách nhiệm tra hỏi chấp pháp.
Cao Quan thản nhiên nói một câu.
- Phá Quân cuồng vọng, dám ngăn cản chỉ ý của bệ hạ tới cùng. Theo thần thấy, chắc hẳn phải cho Phá Quân một chút cảnh cáo. Kéo Ngưu Hữu Đức ra chém đầu, răn đe. Bằng không dung túng xuống, tương lai sợ sẽ xuất hiện Phá Quân thứ hai!
Tư Mã Vấn Thiên liếc mắt nhìn hắn. Nói lời này cũng giống như chưa nói.
Chân mày Thanh Chủ hơi giật giật. Phá Quân thứ hai? Lại thêm Phá Quân không tốt sao?