Hắn cũng không biết Cao Quan là tới hành hình hay tới giúp hắn. Dù sao trước đó mình từng nhờ hắn hỗ trợ.
Cao Quan toàn thân mặc màu đen, bước chân vững vào, đi tới đứng ở trước mặt Miêu Nghị, thản nhiên nói:
- Lên ngồi thì miễn. Bản sứ đến đây phụng chỉ hỏi, trên trong thức cưới Thiên Phi, Ngưu tổng trấn có cố ý quấy rối hay không?
Tim mọi người nhảy lên.
Kết thúc rồi! Thật sự tới vì chuyện này!
Trong lòng Miêu Nghị cũng căng thẳng, trả lời:
- Nếu nói là cố ý quấy rối, khó tránh khỏi quá oan uổng cho mạt tướng. Mạt tướng chỉ không muốn tiếp nhận phần thưởng. Doanh gia lại mạnh mẽ ngăn cản mạt tướng lại. Mạt tướng nhất thời tức giận, lời nói ra có chút sơ suất không đúng mực mà thôi.
Cao Quan:
- Nói cách khác, Ngưu tổng trấn quả thực đã từng nói qua câu Bán nữ cầu vinh?
Miêu Nghị biết mình không chống chế được chuyện này, âm thầm cắn răng. Hắn đang muốn đáp lời, ai biết bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.
- Là lão phu bảo hắn nói! Cao Hữu Sứ có ý kiến gì, tới hỏi lão phu được!
Mọi người đồng thời quay đầu lại, nhìn ra phía ngoài. Một lão đầu mặc áo bào màu đen, dáng người gầy gò, thấp bé khí thế hiên ngang xông vào, đôi mắt chợt hiện tinh quang, không giận tự uy. Đi theo bên cạnh hắn là một nam tử trung niên da trắng môi hồng, ánh mắt thâm thúy, phong thái phiêu dật.
Nhìn thấy lão đầu thấp bé này xuất hiện, lại thêm lời đối phương mới vừa nói, trong lòng Miêu Nghị thầm mừng rỡ. Lúc còn ở Mê Loạn Tinh Hải, hắn đã từng gặp qua người này một lần. Đó chính là Phá Quân Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ. Lúc này hắn hành lễ nói:
- Mạt tướng Ngưu Hữu Đức tổng trấn Hắc Long Tư quân Bắc Đấu Trấn Ất Vệ tham kiến Tả Chỉ Huy Sứ đại nhân!
Trong nội đường, người của Hắc Long Tư đều cả kinh, cùng hành lễ.
- Tham kiến Tả Chỉ Huy Sứ!
Phá Quân giơ tay lên một cái, ra hiệu không cần đa lễ. Tiếp theo hắn chắp tay mặt đối mặt nhìn Cao Quan. Tuy rằng chiều cao kém hơn Cao Quan, nhưng khí thế của hắn càng tăng lên. Hắn hừ lạnh nói:
- Cao Quan, ai cho ngươi lá gan chạy đến Tả Đốc Vệ của lão phu gây sự? Đã được sự cho phép của người Tả Đốc Vệ hay chưa?
Cao Quan thản nhiên nói:
- Cao mỗ phụng chỉ tới hỏi. Chẳng lẽ ý chỉ của bệ hạ ở Tả Đốc Vệ này cũng không thể thực hiện được sao?
Phá Quân:
- Nếu là ý chỉ của bệ hạ, vậy lão phu cũng không thể nói gì hơn. Hiện tại lão phu đây là người có thể làm chủ, đứng ở trước mặt ngươi. Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!
Cao Quan:
- Theo báo cáo. Thuộc hạ của ngài, Ngưu Hữu Đức ở trong lễ đón dâu của bệ hạ thốt ra lời nói ngông cuồng không tôn trọng thiên uy. Bệ hạ tức giận, lệnh cho Cao mỗ tự mình đến điều tra. Hi vọng Tả Chỉ Huy Sứ phối hợp!
- Phối hợp. Đương nhiên là phối hợp!
Phá Quân gật đầu, cương quyết không phục nói:
- Hóa ra là vì chuyện này. Vừa rồi, khi ở bên ngoài ta đã nói, là lão phu lệnh cho hắn nói. Ngưu Hữu Đức đang thi hành quân lệnh của Tả Đốc Vệ, chẳng lẽ Cao Hữu Sứ có ý kiến hay không?
Cao Quan:
- Tả Chỉ Huy Sứ cần phải biết, lời không thể nói lung tung, phải gánh chịu trách nhiệm?
Phá Quân cười lạnh:
- Nói lung tung? Chẳng lẽ không phải là sự thực sao? Doanh Cửu Quang, lão già không biết xấu hổ đó vốn chính là bán nữ cầu vinh. Lão phu đối loại chuyện làm hại hậu cung này đã sớm nhìn không quen. Đừng nói là cháu gái của Doanh Cửu Quang hắn. Cho dù là Thiên Hậu, lão phu cũng thấy nàng không xứng làm mẫu nghi thiên hạ. Lão phu vẫn luôn khuyên bệ hạ phế hậu, cũng không thấy bệ hạ trị tội lão phu. Lúc nào đến phiên Cao Quan ngươi chạy tới đây cáo mượn oai hùm?
Đổ mồ hôi!
Tảng đá trong lòng đám người Miêu Nghị được hạ xuống một, đồng thời cũng nhỏ mồ hôi lạnh. Bọn họ phát hiện vị Tả Chỉ Huy Sứ này nói chuyện có đủ mạnh mẽ. Thực sự là một chút khách khí cũng không có!
Cao Quan:
- Tả Chỉ Huy Sứ có ý kiến có thể trực tiếp giãi bày với bệ hạ. Những chuyện rối loạn kia, không phải là chuyện Cao mỗ nên quan tâm. Cao mỗ chỉ biết là nhận lệnh hành sự. Hi vọng Tả Chỉ Huy Sứ phối hợp!
Hắn giơ tay lên chỉ về phía Miêu Nghị.
- Người đâu, dẫn Ngưu Hữu Đức đi thẩm vấn cho ta!
- Ai dám!
Phá Quân tức giận quát lớn. Hai mắt hắn đảo qua hai người phía sau Cao Quan đang chuẩn bị có động tác bắt người.
- Tả Đốc Vệ là cận vệ của bệ hạ. Sao có thể cho phép người khác tùy ý làm càn! Ai dám động một cái thử xem. Lão phu sẽ vặn đầu kẻ đó xuống tới bồn tiểu!
Thần sắc hai người kia liền cứng đờ. Nghe tiếng quát, bọn họ dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Cao Quan, xem phản ứng của hắn.
Cao Quan híp mắt nói:
- Phá Quân, ngươi muốn kháng chỉ phải không?
Phá Quân hừ lạnh.
- Ít nói lời nịnh hót cho ta. Lão phu đã nói, Ngưu Hữu Đức là đang thi hành quân lệnh của lão phu. Cao Hữu Sứ cứ kéo lão phu, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện đi. Như vậy mới thật sự có nghĩa là chấp hành ý chỉ của bệ hạ, mà không phải là bắt một người không quan trọng đi phụ họa bệ hạ! Động thủ đi. Lão phu thận trọng tuân theo ý chỉ của bệ hạ, tuyệt không phản kháng!
Quả nhiên hắn vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Cao Quan mắt lạnh sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào Phá Quân. Cuối cùng hắn vung áo choàng, xoay người rời đi.
- Được lắm... Phá Quân, để xme ngươi tính ăn nói thế nào với bệ hạ!
Ngưu Hữu Đức cũng không động được. Có thể nói là đi một chuyến uổng công trở về. Đúng là trước khi không có được pháp chỉ của Thanh Chủ, Cao Quan hắn không có khả năng bắt Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ đi. Nếu thật sự làm như vậy, giám sát Hữu Bộ không có ý chỉ của bệ hạ lại dám bắt người đứng đầu của Tả Đốc Vệ? Cái này còn phải nói sao? Chỉ sợ tổng đường của giám sát Hữu Bộ ngay lập tức sẽ bị nhân mã của Tả Đốc Vệ bịt kín. Cần phải biết Phá Quân nắm trong tay quyền lớn nửa binh mã phòng ngự Thiên Cung. Nếu chẳng may gây ra phản đối bằng vũ trang, Thanh Chủ vì dẹp loạn, sợ nhiều người tức giận, không bắt Cao Quan hắn trả lại công đạo cho các huynh đệ Tả Đốc Vệ cũng không được.
- Không phiền Cao Hữu Sứ quan tâm. Tạm biệt, thứ lỗi cho lão phu không tiễn xa được!
Phá Quân cười lạnh một tiếng. Vừa quay đầu lại, ánh mắt hắn đảo qua mọi người đang ở đó, lại hỏi:
- Là người nào ở trong nhà Doanh Cửu Quang truyền đạt mệnh lệnh chuẩn bị tấn công kẻ địch?
Hắn hỏi như vậy cũng không biết là trách mắng hay thế nào. Lúc này Ngưu Hữu Đức chắp tay đáp lời.