Phi Thiên

Chương 2306: Mẹ nó, đây chính là một người điên (Thượng)

Đứng ở trên bậc thang trước điện, thật ra Chiến Bình đã sớm muốn xem thử Miêu Nghị sẽ có phản ứng gì. Thời điểm gần như ánh mắt mọi người đều đang chú ý tới nữ nhi của mình, ánh mắt hắn lại tập trung ở trên bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm của Miêu Nghị. Hắn nhận ra bàn tay kia có chút run rẩy. Hắn muốn biết Miêu Nghị có rút kiếm ra hay không. Hắn muốn biết nữ nhi thương tâm chảy nước mắt có đáng giá hay không.

Nhưng Miêu Nghị lại khiến cho cha con bọn họ phải thất vọng. Hắn hít sâu một hơi, môi mím chặt chậm rãi thả lỏng. Năm bàn tay nắm chặt chuôi kiếm chậm rãi buông ra.

Vì vậy ánh mắt Chiến Như Ý buồn bã. Sau khi xuống bậc thang, lướt qua người kia, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, không chút dao động sợ hãi.

Thiên Phi mặc Phượng Quan Hà Bí được người đỡ lên phượng lâu bảo liễn. Có người tách rèm che ra hai bên, đỡ nàng ngồi ở trên cao.

Những người còn lại lục tục chờ trên phượng lâu bảo liễn, đứng ở hai bên phía ngoài lâu các.

Thượng Quan Thanh chắp tay hướng về phía Doanh Cửu Quang, sau đó dẫn theo hai tùy tùng cũng leo lên bảo liễn. Hắn đứng ở trên khán đài phía trước bảo liễn, phất phất tay:

- Nghênh đón Thiên Phi vào cung

Giống như nghe được hiệu lệnh, trên dưới Hắc Long Tư bao gồm cả Miêu Nghị, trên dưới Doanh gia, Doanh Cửu Quang cùng chắp tay nói:

- Cung kính tiễn Thiên Phi.

Hiện trường nổi lên một trận cuồng phong. Thải Phượng ưu nhã giang cánh bay lên tinh không, kéo theo bảo liễn từ từ bay lên. Một tiếng phương kêu cao vút vang lên. Thải Phượng mang theo ưu thế tuyệt đẹp bay về phía chân trời. Đám nhân mã đi theo hộ giá cũng biến mất ở bầu trời.

Doanh Lạc Hoàn bỗng nhiên xoay người nhào vào trong lòng trượng phu, buồn bực khóc. Lại bị tiếng cười nói hoan hô của trên dưới Doanh gia che đi.

Ánh mắt Doanh Cửu Quang nhìn phía dưới, cười nói:

- Làm phiền các huynh đệ quân cận vệ. Thưởng.


Vì vậy một đám hạ nhân đi ra, đang muốn đưa cho mỗi người một cái nhẫn trữ vật. Ai biết Miêu Nghị đột nhiên ra lệnh một tiếng.

- Rút lui.

Hắn làm sao còn có thể nhận được phần thưởng này. Cần gì quan tâm hắn là Thiên Vương hay không Thiên Vương. Dù sao cũng không quản được tới trên đầu lão tử. Tay hắn chống vào bảo kiếm bên hông quay người, lập tức đi nhanh rời khỏi đó.

Tình huống gì vậy?

Nhân mã trên dưới Hắc Long Tư hai mặt nhìn nhau, âm thầm líu lưỡi. Tổng Trấn đại nhân có chút mạnh mẽ. Không ngờ không nể mặt Doanh Thiên Vương

Chỉ có điều Tổng Trấn đại nhân đã hạ lệnh, mọi người không thể làm gì khác hơn là bỏ qua phần thưởng. Bằng không quân pháp vô tình, chính là được một mất mười. Những tiếng chiến giáp va chạm vang lên. Tất cả đều theo phía sau lưng Miêu Nghị rời đi. Ngay lập tức một tinh quang lóe sáng.

Đám hạ nhân đang cầm phần thưởng muốn phân phát, lúc này đều ngây ngẩn cả người.

Tình huống gì vậy?

Doanh Thiên Vương, một trong bốn Đại Thiên Vương đang có mặt ở đây. Vị Tổng Trấn đại nhân này thậm chí ngay cả một tiếng từ biệt lấy lệ tối thiểu cũng không có, đã dẫn đám người như vậy rời đi? Lại còn từ chối ban thưởng. Đây không phải là trong ngày vui, đánh vào mặt Doanh Thiên Vương hay sao?

Trên dưới Doanh gia mới vừa rồi còn cao hứng bừng bừng, lúc này tất cả đều cứng đờ. Tất cả trợn tròn mắt nhìn Miêu Nghị đang dẫn cả đội nhân mã nhanh chóng rời đi. Ngay cả Doanh Lạc Hoàn đang vùi đầu vào trong lòng trượng phu, cũng ngẩng lên. Trên mặt nàng còn ngấn lệ, ngạc nhiên nhìn qua.

Vẫn là quản gia Doanh gia Tả nhi phản ứng nhanh, muốn nghĩ biện pháp giúp Thiên Vương giảng hòa chuyện này. Nếu không trong ngày vui truyền đi chuyện này, khó tránh được sẽ biến thành chuyện cười cho mọi người. Cho dù muốn tìm Ngưu Hữu Đức tính sổ, cũng không phải là ngày hôm nay.

Nàng lắc người một cái, đã ngăn ở trước mặt Miêu Nghị. Đặt ở tình huống bình thường, đối mặt với loại nhân vật nhỏ như Miêu Nghị, nàng còn cần để ý sao? Nhưng lúc này nàng không thể không hạ thấp tư thái, khách khí chắp tay nói:


- Ngưu tổng trấn, để các huynh đệ quân cận vệ trông coi nghi trượng, đúng là có chút tài lớn dùng vào việc nhỏ. Chỉ có điều nể tình Thiên Phi và các vị từng là đồng liêu, chút âm ý nho nhỏ này của Thiên Phi, mong hãy nhận lấy.

Nàng đổi lại thành một vòng tay trữ vật đưa tới trước mặt Miêu Nghị.

Nàng cố ý cắn chặt Thiên Phi tương đối nặng. Nàng muốn ám chỉ đây chính là Thiên Đế nạp phi. Đập trận này chính là không nể mặt Thiên Đế. Ngưu Hữu Đức ngươi phải suy nghĩ tốt hậu quả.

Lúc này tâm tư Miêu Nghị căn bản không có để ý tới Thiên Đế. Tâm tình bị đè nén đã sát với ranh giới của sự bạo phát. Phần thưởng này trực tiếp đưa đến trước mặt hắn, hắn sao có thể không bị kích thích. Lúc này bị kích thích, tâm tình hắn mất khống chế, giọng trầm xuống, lạnh như băng nói:

- Bán nữ cầu vinh, Ngưu mỗ cảm thấy xấu hổ.

Lời này vừa nói ra, các huynh đệ Hắc Long Tư sợ ngây người. Trên dưới Doanh gia cũng giống như bị sét đánh.

Từ Đường Nhiên đứng ở bên cạnh càng sợ đến run rẩy. Thiên Đế nạp phi thế nào lại thành bán nữ cầu vinh? Như vậy không chỉ đắc tội Doanh gia đâu. Đại nhân tổ tông của ta ơi. Ngài làm vậy quả thực chính là đắc tội tất cả nữ nhân trong hậu cung. Cũng là đắc tội với tất cả thế lực phía sau lưng những nữ nhân kia. Ngay cả Thiên Hậu cũng bị ngươi tiện thể nhắc tới. Một câu nói này so với trước đây khi ngươi ở Thiên Nhai huyết tẩy còn ngoan độc hơn gấp mười lần.

Tả nhi đối mặt với Miêu Nghị cũng ngây ngẩn cả người. Bàn tay cầm vòng tay trữ vật đang giơ giữa không trung cũng cứng đờ. Hình như nàng cảm thấy có chút khó có thể tin nổi. Vị này điên rồi sao? Làm sao có thể nói ra những lời như vậy được,

Gương mặt Miêu Nghị cau có, mặc kệ nàng, nhanh chóng vòng qua bên người nàng rời đi. Các huynh đệ Hắc Long Tư câm như hến, vội vàng vùi đầu đi theo hắn.

- Đứng lại.

Vài tiếng gầm liên tiếp vang lên.

Người của Doanh gia nhất thời không vui. Vài bóng người chợt hiện ra, ngăn cản ở trước mặt Miêu Nghị. Có người chỉ vào hắn mắng:

- Một tổng trấn nho nhỏ cũng dám ở chỗ này kiêu ngạo. Lập tức tự tát vào miệng mình cho ta. Bằng không đừng mong có thể sống sót rời khỏi nơi này.

Miêu Nghị mắt lạnh nhìn tiểu tử đối diện này. Không biết từ đâu xuất hiện một cọng hành. Tay hắn chậm rãi giơ lên. Chỉ có điều, hắn cũng không phải là tự tát vào miệng mình. Hắn làm dấu tay ra hiệu.

Trên dưới Hắc Long Tư cả kinh. Dương Triệu Thanh đã trầm giọng quát:

- Chuẩn bị tấn công kẻ địch.