Phi Thiên

Chương 2294: Hạ Hầu Thác gõ (Trung)

Phi thân rơi vào trước mặt Hạ Hầu Thừa Vũ, Hạ Hầu Thác chắp tay quy củ hành lễ.

- Cựu thần tham kiến Thiên Hậu Nương Nương.

Hạ Hầu Thừa Vũ bất đắc dĩ. Nàng đã nói rất nhiều lần rồi. Bảo gia gia ở trước mặt mình không cần đa lễ như vậy. Mình không chịu nổi. Nhưng ở trên điểm này, Hạ Hầu Thác rất kiên trì. Hắn kiên trì không thể bỏ qua lễ nghi. Đồng thời hắn yêu cầu gia tộc Hạ Hầu từ trên xuống dưới tất cả mọi người phải làm như vậy.

Từ chối không được, chỉ có thể là nhận. Chỉ có điều nói đi thì phải có nói lại. Mỗi khi như vậy, nàng thật sự tìm được cảm giác cao cao tại thượng. Trước đây ở gia tộc Hạ Hầu nàng cũng không xuất chúng. Hiện tại mọi người trong gia tộc Hạ Hầu thấy nàng đều phải quy củ khách khí, một điểm cũng không dám chậm trễ. Mà mỗi khi thấy vậy, nàng ở trong cung nhận một chút ủy khuất sẽ tiêu tan thành mây khói. Nàng cảm thấy tất cả đều giá trị.

- Thiên Ông không cần đa lễ.

Hạ Hầu Thừa Vũ vội vàng đưa tay đỡ hắn dậy.

Nghỉ Hạ Hầu Thác đứng thẳng lưng, nhìn chung quanh, cười ha hả nói:

- Quả nhiên là trên làm dưới theo. Tất cả đều rất siêng năng.

Hạ Hầu Thừa Vũ thấy hắn nhìn trái nhìn phải nói vậy, biết là hắn có lời gì đó muốn nói với mình. Lúc này nàng mỉm cười nói:

- Mấy hôm không gặp Thiên Ông. Không ngại, cùng ai gia đi vào trong rừng hàn huyên một chút việc nhà.

- Nương nương đã có ý chỉ, cựu thần tự nhiên tuân mệnh.

Hạ Hầu Thác lập tức đáp ứng.

- Nga Mi, ngươi ở đây thu dọn một chút.


Hạ Hầu Thừa Vũ vừa nói dứt lời, đã xoay người dẫn Hạ Hầu Thác rời đi.

Nga Mi biết ý của nàng. Đây là có chuyện riêng tư gì đó muốn tránh người khác. Nàng nhận lệnh thu dọn nông cụ rơi ở trong đồng ruộng.

Tiến vào rừng cây nhỏ, Hạ Hầu Thác thi pháp quét qua bốn phía xung quanh. Hạ Hầu Thừa Vũ thấy hắn cẩn thận như vậy, không khỏi hỏi:

- Gia gia, có chuyện gì sao?

Hạ Hầu Thác nhìn nàng chằm chằm một lúc, buông tiếng thở dài.

- Thừa Vũ, ngày hôm nay, chuyện nàng hạ lệnh đánh roi Ngưu Hữu Đức, làm có hơi quá. Sau khi bệ hạ vừa đề bạt hắn không lâu, nàng lại dùng hình với hắn. Chẳng phải là dấu hiệu đối nghịch với bệ hạ sao? Nha đầu, đối nghịch với bệ hạ không thể là hành động sáng suốt gì.

Vừa nói đến chuyện này, nghĩ tới sau đó Ngưu Hữu Đức không báo với nàng một tiếng, đã ném Thiên Hậu nàng ở lại, chạy đi, nào có ý tứ để Thiên Hậu nàng ở trong mắt. Nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng.

- Ta cũng không tin bệ hạ có thể vì một Ngưu Hữu Đức nho nhỏ trở mặt với ta. Cấp bậc cao hơn, ta không phải không xử trí qua. Nếu không phải nể mặt bệ hạ, ngày hôm nay hắn làm gì còn mạng nữa.

Hạ Hầu Thác lắc đầu nói:

- Được rồi, lý do khác ta không nói tới. Nàng chắc hẳn vẫn nhớ, ta từng nói qua, nhà chúng ta thiếu hắn một ân tình. Hiện tại ân tình chưa trả, nàng đã đánh người ta thành như vậy. Có phải có chút qua đáng hay không?

Hạ Hầu Thừa Vũ ha hả cười một tiếng.

- Chỉ là chút chuyện nhỏ. Không phải là giúp Long Thành một lần sao. Hiện tại Long Thành đã qua đời... Được, ta không nói chuyện này. Ta chỉ nói về hiện tại. Lẽ nào mặt mũi của một Thiên Hậu như ta đây còn kém hơn chút ân tình nho nhỏ của hắn hay sao? Hắn lại dám ở trước mặt mọi người chống đối ta, hoàn toàn không để ta vào mắt. Ở dưới tình huống nhiều người nhìn như vậy, bảo ta làm sao có thể chịu nổi? Nếu như ngay cả chút uy nghiêm ấy, ta cũng không có, vậy làm sao trấn thủ được hậu cung?


Thấy nàng không ngờ không coi lời của mình nói ra gì, đôi mắt Hạ Hầu Thác chợt nheo lại, hắn rẽ vào phía trước một bước, trong khóe mắt lộ ra sự sắc bén giống như lưỡi dao. Thấy khí thế của hắn bắn ra, Hạ Hầu Thừa Vũ cả kinh theo bản năng lui về phía sau một bước.

- Nha đầu, không nên bị lòng hư vinh không biết trời cao đất rộng của nữ nhân che mờ tâm trí. Chút tỉnh táo tối thiểu không thể ném mất. Có ngồi trấn trụ hậu cung hay không, lời nàng nói không tính. Nếu như gia tộc Hạ Hầu không muốn để cho nàng trấn thủ hậu cung, vị trí đứng đầu hậu cung này nàng có thể ngồi ổn sao? Cho nên ngàn vạn lần đừng rlàm ra chuyện tổn hại tới lợi ích của gia tộc Hạ Hầu. Nếu như gia tộc Hạ Hầu suy sụp, nàng sẽ có hậu quả gì, nói vậy không cần cựu thần nhiều lời đi.

Hạ Hầu Thác từ từ đi ra. Gần như mỗi chữ mỗi câu đều là lời cảnh cáo. Ánh mắt khiếp người.

Trên thực tế chính là gõ. Hắn phát hiện không gõ không được. Gia tộc Hạ Hầu nâng nàng lên vị trí của Thiên Hậu, lại không phải là vì nâng đỡ một người tới đối nghịch với gia tộc Hạ Hầu. Nếu như không khống chế được, vậy còn để làm gì?

Hạ Hầu Thừa Vũ bị dọa giật mình. Nàng đương nhiên biết gia gia mình có năng lực lớn tới mức nào. Ngay cả bá chủ thiên hạ hết thế hệ này tới thế hệ khác đều hủy ở trong tay gia gia. Mình chỉ là một Thiên Hậu ở trong mắt gia gia căn bản cái gì cũng không phải. Gia gia muốn hủy diệt mình, chỉ là chuyện một câu nói.

Thật sự có thể nói là một gậy đánh nàng từ trong sự căm phẫn ảo não thanh tỉnh trở lại. Trong lòng nàng khiếp sợ đến mức chợt giật mình. Nàng vội vàng chủ động tiến lên đỡ cánh tay của gia gia, làm nũng nói:

- Gia gia, ngài nói đi đâu vậy. Thôi được. Nếu gia gia ngài mất hứng, ta buông tha Ngưu Hữu Đức này là được.

- Không.

Hạ Hầu Thác lắc đầu nói:

- Ta không phải muốn nàng buông tha hắn. Nên tìm hắn gây phiền phức thì cứ tiếp tục tìm hắn gây phiền phức. Không cần có bất kỳ thay đổi nào.

Hạ Hầu Thừa Vũ sửng sốt, có chút không hiểu nổi. Mới vừa rồi còn cảnh cáo ta. Hiện tại lại để cho ta làm theo ý mình. Đây là có ý gì? Nàng không khỏi hồ nghi nói:

- Gia gia, tôn nữ nghe không hiểu ý tứ của lão nhân gia ngài.”

Hạ Hầu Thác:

- Nàng là người đứng đầu hậu cung, tính tình nên có không thể ném đi. Không cần phải vì vì lợi ích toàn cục tạm nhân nhượng cho một tổng trấn nho nhỏ. Chỉ có điều cũng muốn chiếu cố tới mặt mũi của bệ hạ. Không nên đối nghịch cùng bệ hạ, không nên làm quá mức. Nàng đối với tiểu tử kia đánh nhỏ, nháo nhỏ thì có thể, nhưng không thể đùa thật. Dừng để cho hắn ở chỗ này gặp chuyện không may. Không chỉ có như vậy, một khi tiểu tử kia ở chỗ này gặp phải nguy hiểm, nàng còn phải nghĩ biện pháp cứu hắn. Ở đây ngay cả dưới tình huống không ảnh hưởng tới mình, cũng phải cố gắng hết mức bảo vệ hắn

Hạ Hầu Thừa Vũ càng thêm bối rối, mờ mịt nói:

- Tôn nữ ngu dốt, nghe vẫn không có hiểu được ý của gia gia.