Trong nháy mắt, mấy người Miêu Nghị há hốc mồm. Người có thể khiến cho Đô thống quân Bắc Đấu Dữu Trọng Chân chạy tới dùng vẻ lễ độ cung kính gọi là Đại đô đốc, ngoại trừ Đại đô đốc Trấn Ất Vệ Hoa Nghĩa Thiên dưới trướng Tả Chỉ Huy Sứ, khẳng định không có người khác.
Miêu Nghị chậm rãi quay đầu lại, nhìn cờ lớn Trấn Ất Vệ một chút. Trước đó hắn vẫn suy nghĩ Đại đô đốc Trấn Ất Vệ đi đâu rồi. Thật không nghĩ tới Đại đô đốc Hoa Nghĩa Thiên lại có thể chính là Cửu Ngũ Thất cùng mình kề vai chiến đấu. Hoa Nghĩa Thiên không ngờ dịch dung tự mình lẻn vào phòng đấu giá. Điều này...
Chỉ có điều, suy nghĩ một chút cũng có thể lý giải được. Nếu không phái ra người có thực lực cường hãn như Hoa Nghĩa Thiên vậy, mấy người bọn họ khẳng định đã rơi vào trong tay của đám người không rõ thân phận kia. Chính là vào thời khắc mấu chốt, Hoa Nghĩa Thiên ra tay mới có thể bảo toàn tính mạng cho bọn họ.
Chỉ có điều, thực lực chênh lệch quá mức cách xa như vậy phối hợp lại với nhau, khiến người ta có cảm giác rất bất đắc dĩ. Nhưng Miêu Nghị có thể suy nghĩ cẩn thận.
Bọn họ chính là con mồi. Dưới tình huống nhất định cần những con mồi cấp thấp như bọn họ.
Những điều này đều không quan trọng. Quan trọng chính là Ngưu đại thống lĩnh ở trước mặt Đại đô đốc đã từng kêu lớn, rống lớn, còn tự xưng là lão tử ở trước mặt Đại đô đốc...
Vừa nghĩ vậy, trong lòng Miêu Nghị có chút lo lắng.
Cho tới bây giờ Hoa đại đô đốc vẫn không lộ ra hình dáng, một tay để sau lưng dẫn theo đám người Dữu Trọng Chân rời đi. Dữu Trọng Chân vẫn chưa nhận ra Miêu Nghị. Lúc này Miêu Nghị không chỉ dịch dung, còn độ Sa Lạp. Thật sự không dễ dàng nhận rõ ràng được.
Có lẽ là trong lòng có cảm giác, Hoa đại đô đốc đột nhiên quay đầu lại, hờ hững đưa mắt nhìn Miêu Nghị. Điều này khiến cho Miêu Nghị cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Hoa đại đô đốc cũng không ném mấy người bọn họ đi, không quan tâm. Hắn phái người đưa bọn họ ra tinh không, đến một nơi xác nhận không có người nào phát hiện, mới ném bọn họ ra, thuận tiện cho bọn họ tránh né được tai mắt của người khác, trở lại thành phố quỷ. Tuy rằng Thiên Đình đã đạt được nhiệm vụ ban đầu, một lưới bắt hết một đám người mưu đồ bất chính. Nhiệm vụ có thể tìm ra vị trí của chín trăm vạn Phá Pháp Cung vẫn cần phải tiếp tục nữa.
Nhóm nhân mã số lượng lớn khi nào thì đi, đi tới nơi nào, đám người Miêu Nghị không biết. Bọn họ lại lặng lẽ trở lại thành phố quỷ, trở lại khách sạn Khuyết Nguyệt.
Thiên Đình có động tĩnh với quy mô lớn như vậy, không có khả năng giấu giếm được mọi người. Thành phố quỷ đã chấn động. Đầu đường cuối ngõ hoặc trên du thuyền khắp nơi đều có thể nghe thấy được người ta bàn luận về chuyện này.
Một lầu các bên trong Tín Nghĩa Các, lão già mặc y phục màu xanh đang báo cáo lại tình huống bên ngoài.
Tào Mãn và nữ chủ trì thế hộ tôn nữ của hắn đứng ở phía trước cửa sổ nhìn về nơi xa hoa phồn thịnh trong thành phố quỷ phía xa. Sau khi nghe lão già áo xanh báo cáo xong, Tào Mãn nghiêng đầu than thở:
- Phượng Trì, ta không đoán sai, cũng đã nghe được. Cháu là một hài tử lạnh lùng bình tĩnh. Bằng không trong nhà cũng sẽ không phái cháu tới nơi này. Ta biết người ám sát ca ca cháu Long Thành đã trốn vào Mê Loạn Tinh Hải. Thích khách có khả năng liên lụy tới Bạch Phượng Hoàng. Nhưng cháu cũng không thể xử trí theo cảm tính. Gia tộc an bài chúng ta tới nơi này, chính là sự tín nhiệm đối với chúng ta. Gặp chuyện gì, ngàn vạn lần phải tỉnh táo.
Nữ chủ trì tên là Tào Phượng Trì. Tên thật của nàng là Hạ Hầu Phượng Trì. Nàng là muội muội cùng một mẹ với Hạ Hầu Long Thành, là tỷ tỷ cùng một mẹ với Hạ Hầu Hổ Thành. Con cháu kiệt xuất chân chính trong gia tộc Hạ Hầu đều được an bài ở địa phương không nhìn thấy được ánh sáng, hoạt động ở thế lực dưới đất. Bởi vì thế lực dưới đất mới là căn bản để duy trì gia tộc Hạ Hầu không ngã. Con cháu gia tộc Hạ Hầu đứng ở trên mặt nổi mặc dù không thể nói đều là hạng người bình thường, nhưng cũng không mấy mạnh mẽ cho lắm, mới được an bài ở trên mặt nổi, hành sự theo quy tắc. Những người vẫn duy trì gia tộc Hạ Hầu lại giấu mình.
Dưới tình huống bình thường, con cháu gia tộc Hạ Hầu trốn trong thế giới ngầm và trên mặt nổi sẽ không phát sinh bất kỳ liên hệ nào. Đây cũng là một hình thức bảo vệ lẫn nhau.
Đây cũng là một loại quan hệ dựa vào nhau. Thế lực dưới đất bảo đảm gia tộc Hạ Hầu nhận được vinh hoa phú quý, địa vị quang vinh sủng ái. Thế lực ngoài mặt lại có thể lấy thân phận cận thần của Thiên Đế cung cấp một sự che chở ở mức độ nào đó cho thế lực dưới đất.
Tào Phượng Trì nghe vậy cũng khiếp sợ. Nàng không nghĩ tới Thiên Đình không ngờ lặng lẽ bố trí nhiều nhân mã như vậy đến bên này. Nàng cúi thấp đầu nói:
- Tam gia gia, là ta sai. Ta chẳng qua cảm thấy Thanh Chủ xem chúng ta như đồ chơi, có chút không cam lòng.
Sau đó, nàng lại ngẩng đầu lên tiếng hỏi:
- Tam gia gia, chúng ta thật sự phải bỏ qua số lượng Phá Pháp Cung kia sao?
Tào Mãn thản nhiên nói:
- Ai nói chúng ta sẽ bỏ qua? Nếu như có thể lấy được số Phá Pháp Cung kia, tương lai có thể phát huy ra tác dụng cực lớn. Mục đích chúng ta ở chỗ này chính là đang lặng lẽ làm tốt công tác dự trữ các loại cho gia tộc, đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra. Chỉ có chuẩn bị đầy đủ, mới có thể làm cho gia tộc ung dung ứng phó với các loại phiêu lưu. Chỉ có điều, không thể nóng vội. Chúng ta muốn lấy được tới tay, cũng cần phải ở dưới tình huống không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện. Cho dù có một người biết, cho dù chúng ta có thể lấy được tới tay cũng không thể làm.
Tào Phượng Trì kinh ngạc nói:
- Vì sao?
Tào Mãn than thở:
- Nha đầu à, cháu nhớ kỹ. Hiện nay mà nói, Thiên Đế cũng cần loại thế lực dưới đất này của gia tộc chúng ta tồn tại. Bởi vì gia tộc chúng ta sẽ không cho phép quyền quý khác nhúng chàm địa bàn của chúng ta. Bằng không sẽ khiến cho gia tộc chúng ta bị suy yếu. Có gia tộc chúng ta ở đây, thực lực các quyền quý khác trong Thiên Đình không phát triển triển nổi ở thế giới trong bóng tối. Bằng không thế lực ngoài ánh sáng, trong tay nắm trọng binh, thế lực dưới đất lại cường đại, như vậy đối với Thanh Chủ mà nói chính là một chuyện rất nguy hiểm, rất dễ dàng mất đi sự khống chế. Tương tự, Thanh Chủ cũng sẽ không cho phép thế lực ở ngoài sáng của chúng ta nắm trọng binh trong tay. Tuy rằng gia tộc vẫn luôn tranh thủ, nhưng Thanh Chủ chẳng bao giờ từng thả lỏng tay. Đây là một sự cân đối, là một sự cân đối Thanh Chủ cần có. Nếu không, Thanh Chủ nhất định sẽ không tiếc trả giá lớn khiến cho gia tộc chúng ta bị tổn thương nặng nề. Cháu hiểu chưa?