Hoa Hồ Điệp kinh ngạc hỏi:
- Ngưu Hữu Đức? Chẳng phải ngươi ở Tả Đốc Vệ sao? Tại sao đến đây?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Không thể trả lời.
Hoa Hồ Điệp nhíu mày hỏi:
- Sao ngươi biết ta ở đây? Sao ngươi tìm đến được? Khấu gia nói với ngươi?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Sao ta biết nàng ở đây được, hoàn toàn là trùng hợp. Nếu biết nàng ở đây thì ta đã không đi dạo lên lầu, ai ngờ tình cờ vừa lúc gặp nàng. Phải rồi, ta đã dịch dung sao nàng biết được ta là người quen?
Có câu Miêu Nghị chưa nói: Hình như chúng ta không quá quen.
Trùng hợp?
Hoa Hồ Điệp hơi nghi ngờ thật sự có chuyện tình cờ vậy sao?
Hoa Hồ Điệp trả lời:
- Phản ứng của ngươi khác lạ nên dĩ nhiên cần thăm dò, không ngờ thật sự là ngươi. Sao không ở yên trong Tả Đốc Vệ mà lén lút chạy nơi này làm gì?
Miêu Nghị vẫn nhai lại câu cũ:
- Không thể nào! Này Hoa Hồ Điệp, chắc nàng sẽ không thật sự khiến tai họa ngầm ta đây biến mất đi?
Hoa Hồ Điệp nói:
- Ngươi là người của Tả Đốc Vệ mà chạy đến tiệm của Khấu gia, quỷ mới biết Thiên Đình có ý gì, sắp xếp thế nào. Ta dám xuống tay với người Tả Đốc Vệ như ngươi sao?
Miêu Nghị ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu không biết hắn là ai có lẽ sẽ xử hắn, nhưng nói rõ thân phận rồi thì Khấu gia không dám thật sự làm bậy, vì không biết mục đích người Tả Đốc Vệ đến đây.
Hoa Hồ Điệp vẫn hỏi dồn:
- Rốt cuộc ngươi đến làm gì?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Đừng hỏi, đã bảo là không thể trả lời.
Hoa Hồ Điệp đăm chiêu, đại khái nghe ra là vì công việc. Đã là công việc của Tả Đốc Vệ thì có một số việc nàng không tiện nhúng tay.
Thế là Hoa Hồ Điệp gật đầu đứng dậy, phất tay chỉ vào đồ trên bàn.
- Yên tâm, rượu và thức ăn không có độc, cứ hưởng dụng đi. Ta sẽ dặn dò tiểu nhị có chuyện gì có thể trực tiếp đến tìm ta. Phải rồi, hiện tại ta không kêu Hoa Hồ Điệp mà là Nhan Như Ngọc, ở trước mặt người khác đừng gọi ta là Hoa Hồ Điệp nữa.
Hoa Hồ Điệp không dặn Miêu Nghị đừng lộ bối cảnh thân phận của nàng, Tả Đốc Vệ làm việc có một số chuyện nàng không thể ngăn cản.
Miêu Nghị cười hỏi:
- Vậy Hoa Hồ Điệp là tên thật của nàng hay Nhan Như Ngọc là tên thật? Hoặc cả hai đều là giả?
Hoa Hồ Điệp không nói nhiều, tạm biệt hắn:
- Với loại người như chúng ta thì cái tên quan trọng sao? Được rồi, ngươi cứ từ từ dùng đi.
Hoa Hồ Điệp đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Miêu Nghị bưng rượu lên uống, hắn không sợ bên trong có độc. Miêu Nghị thầm nghĩ Hoa Hồ Điệp chắc chắn sẽ báo việc gặp hắn lên Khấu gia, nếu bị Khấu gia hỏi thì nên giải thích thế nào. Nhiều năm qua Khấu gia đối xử với hắn rất tốt.
Có người gõ cửa, Diêm Tu đẩy cửa ra nhìn vào trong, đang lo Miêu Nghị bị gì. Miêu Nghị nhẹ lắc đầu, Diêm Tu xác nhận hắn bình an thì lui ra.
Rất nhanh Chiến Như Ý gõ cửa xông vào, không mời tự vào, ngồi xuống hỏi:
- Nữ nhân kia tìm ngươi có chuyện gì?
Miêu Nghị đáp:
- Không có gì, đang thăm dò ta, muốn biết lai lịch của chúng ta.
Chiến Như Ý ngẫm lại thấy cũng đúng, thời gian gặp mặt có một chút, dù cô nam quả nữ chắc cũng không làm ra chuyện gì quá khác người. Chiến Như Ý nhìn Miêu Nghị vô tư uống rượu, nàng ngầm ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng rời đi.
Sự việc đúng như Miêu Nghị dự đoán, khoảng một canh giờ sau Khấu Văn Lam chủ động liên lạc, người cao cấp hơn trong Khấu gia chưa bao giờ liên lạc với hắn, luôn là Khấu Văn Lam liên lạc. Mục đích tìm Miêu Nghị vì hỏi hắn tại sao đến khách điếm của Khấu gia ở chợ đen.
Miêu Nghị từ chối nhiều lần vì không tiện nói, nhưng Khấu Văn Lam nhất định muốn hỏi tới cùng. Đạo lý rất rõ ràng, nếu Miêu Nghị không phải người Tả Đốc Vệ, nếu hắn không tình cờ đến khách điếm của Khấu gia thì Khấu Văn Lam tuyệt đối không hỏi mãi không thôi. Lần này sự việc liên quan toàn bộ Khấu gia, gã nhất định phải được một đáp án.
Đã nói đến mức này rồi, Miêu Nghị cũng nợ nhân tình của người ta khá nhiều, hắn hiểu lo âu của Khấu gia. Chắc sợ Thiên Đình có chuyện gì nhằm vào Khấu gia không. Miêu Nghị đắn đo nhiều lần lộ ra mục đích chuyến đi, hắn tỏ rõ không nhằm vào Khấu gia mà chỉ vô tình vào khách điếm của Khấu gia ở chợ đen. Còn về bao nhiêu người, có ai đến thì Miêu Nghị xin lỗi, không thể nói.
Khấu Văn Lam tỏ vẻ thông cảm không hỏi dồn, Khấu gia biết lần này hại Miêu Nghị khó xử, nếu để Thiên Đình biết hắn tiết lộ nhiệm vụ bí mật đang chấp hành cho Khấu gia thì Tả Đốc Vệ không chấp nhận loại người này được, hậu quả rất nghiêm trọng. Khấu Văn Lam biết Miêu Nghị chịu nguy hiểm lớn đặt tiền cược vào niềm tin với Khấu gia.
Khấu gia cũng bánh ít đi, bánh quy lại biểu thị khảng khái, Khấu Văn Lam tỏ vẻ sẽ giữ bí mật cho Miêu Nghị, nói nếu hắn gặp rắc rối gì trong chợ quỷ có thể trực tiếp tìm Hoa Hồ Điệp hỗ trợ hoặc liên lạc với Khấu Văn Lam, Khấu gia sẽ cố gắng hiệp trợ hắn.
Từ một góc độ nào đó thì Miêu Nghị tương đương với đưa chuôi dao vào tay Khấu gia, lên thuyền giặc. Nếu Khấu gia giũ ra việc này thì Miêu Nghị không chịu nổi, nhưng nói đi phải nói lại, hắn rận nhiều không sợ ngứa. Hắn đã là thủ lĩnh của phản tặc, Miêu Nghị không biết nếu Khấu gia biết rồi còn dám móc nối với hắn sao.
Miêu Nghị mới chấm dứt liên lạc với Khấu Văn Lam không lâu thì Hoa Hồ Điệp tìm tới cửa.
Hoa Hồ Điệp gõ cửa đi vào, móc hai tinh linh ra đánh pháp ấn vào đặt trước mặt Miêu Nghị:
- Có chuyện gì cần ta hiệp trợ cứ liên lạc trực tiếp, ta sẽ cố gắng bảo đảm an toàn của ngươi khi trong khách điếm.
Miêu Nghị cười, ở nơi quỷ quái này hắn lạ nước lạ cái hoàn toàn không biết gì, sẽ có chuyện cần nhờ người ta hỗ trợ. Miêu Nghị không già mồm, đánh pháp ấn vào hai tinh linh, cất một cái.
Hoa Hồ Điệp cất cái còn lại rồi đi.
Những ngày tiếp theo Chiến Như Ý và Miêu Nghị luôn đi chung dạo khắp chợ quỷ, điều nghiên quen thuộc địa hình chợ quỷ. Miêu Nghị càng ở chung càng thấy Chiến Như Ý là lạ, nữ nhân này ngẫu nhiên nũng nịu với hắn chứ không mạnh mẽ nữa, ánh mắt nhìn hắn cũng kỳ kỳ.
Phát hiện này làm Miêu Nghị tim đập chân run, hắn đã không phải chàng trai đầu gỗ không hiểu tình yêu nam nữ. Miêu Nghị lờ mờ nhận ra Chiến Như Ý có tình cảm khác với mình, hắn không hiểu tại sao thành ra như vậy. Có lẽ hắn chỉ tự mình đa tình, nhưng vẫn hết sức né tránh. Qua vụ Hoàng Phủ Quân Nhu khiến Miêu Nghị không dám sờ bậy nữa, nếu kéo cả Doanh gia vào thì nhức đầu chết.
Mặc kệ ánh mắt của Chiến Như Ý là cố ý hay vô tình Miêu Nghị đều trốn tránh giả ngu.