Bạch Phượng Hoàng phất tay:
- Nếu không sai thì lão nương đi trước, từ nay mọi người ai đi đường nấy, không liên quan nhau!
Bạch Phượng Hoàng biến về lão già rồi xoay người đi, dường như muốn sớm rời xa Miêu Nghị, không thích dây dưa với hắn.
Miêu Nghị lấy lại đồ rồi thầm thấy lạ khi nàng dứt khoát rời đi, hắn hỏi:
- Nàng không sợ lát nữa ta lật lọng?
Bạch Phượng Hoàng dừng bước, xoay người mỉm cười nói:
- Ngươi không biết thật hay giả ngốc? Ta dám bảo đảm Thanh Chủ không biết công pháp ngươi tu luyện, không thì người đầu tiên hắn giết là ngươi. Tiểu tử nhà ngươi rất thú vị, theo lý thuyết nên trốn xa Thanh Chủ mới đúng vậy mà dám lảng vãng trước mặt Thanh Chủ. Thôi, chuyện không liên quan ta, ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu của ta, coi như hai chúng ta chưa từng gặp nhau.
Một số việc lúc trước Bạch Phượng Hoàng không dám xác nhận, nhưng khi Miêu Nghị giải trừ tai họa ngầm cho nàng thì đã có thể khẳng định.
Miêu Nghị hỏi:
- Là ai gieo cấm chế đó trên người nàng?
Bạch Phượng Hoàng che miệng cười:
- Ngươi đoán?
Bạch Phượng Hoàng không chịu nói thẳng, cũng không muốn nói, sợ lôi nợ cũ ra. Bạch Phượng Hoàng xoay người trở lại lão già nghiêm trang ngang nhiên rời đi, có vẻ tâm tình khá tốt.
Miêu Nghị trầm ngâm nhìn bóng lưng Bạch Phượng Hoàng đi xa, mắt hấp háy.
Trong khi Bạch Phượng Hoàng ‘quên nợ cũ’ thì...
Tiên Hành cung, trong Phù Vân cung. Một lão nhân tóc bạc như mảnh áo khoác lên người kéo dài xuống đất, lão cất tinh linh đi, tóc bạc không gió tự bay. Cửa khép đột nhiên mở ra, lão nhân tóc bạc biến mất trong cung, tốc độ mắt thường khó gặp giá lâm trời sao lắc người bay sâu vào trời sao.
Đi nửa ngày có một tòa tinh môn đen xoay tròn, một phụ nhân áo đen không dựa vào vật gì ngang nhiên vào trong.
Phụ nhân áo đen bay ra từ giữa hư không khác, nàng nhìn quanh, khi quay đầu nhìn sau lưng thì đôi mắt trợn to, cứng người lại.
Một lão nhân mặc áo trắng rộng thùng thình đứng lơ lửng trong trời sao, tóc bạc phơ rất dài phủ lên nửa người, phần tóc dư bay bay. Đôi lông mày trắng rậm, giữa trán có một hoa văn mây vàng, khuôn mặt hơi nhăn bình hòa, dưới môi dày là râu bạc rũ xuống ngựnc.
Lão nhân chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phụ nhân áo đen.
Khóe môi phụ nhân áo đen co giật, nghiêng đầu giả bộ như không thấy, tiếp tục bay tới trước.
- Ài.
Lão nhân ở phía sau khẽ thở dài:
- Bạch nha đầu dừng bước, lão phu chờ đã lâu.
Phụ nhân áo đen nhìn lại, giật nảy mình thấy lão nhân áo trắng tóc bạc đã bay gần sát đằng sau mình.
Phụ nhân áo đen khàn giọng kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là ai? Đang kêu ta sao? Có phải ngươi đã nhận sai người?
Xèo xèo!
Mái tóc bạc chợt xù ra như cái lưới to chụp xuống, tốc độ nhanh đến mức đối phương không thể né tránh.
Phụ nhân áo đen nhanh chóng huơ đại đao chém vào tóc bạc vươn tới, nhưng sợi tóc cứng mà dẻo chẳng những không bị chém đứt còn như rắn bạc quấn lấy đại đao của phụ nhân, nhanh chóng uốn lượn trườn lên quấn chặt cánh tay nàng.
Chớp mắt tóc bạc đã trói chặt phụ nhân áo đen, sợi tóc bạc quỷ dị co rút kéo phụ nhân áo đen laị gần.
Phụ nhân áo đen lắc người như hóa lỏng nhanh chóng lòn ra từ kẽ hở bỏ chạy.
Ong ong ong ong ong!
Tóc bạc quất ra sau sau lưng lão nhân, bàn tay to cỡ trượng mạnh mẽ đánh vào sau lưng người hóa lỏng.
- Phụt!
Một ngụm máu trắng phun ra, người hóa lỏng lăn lộn trên không trung biến thành thân hình váy trắng lăn lông lốc, hiện hình Bạch Phượng Hoàng.
Bạch Phượng Hoàng hộc máu ổn định thân thể, thấy lão nhân lơ lửng trước mặt đang nhìn nàng chăm chú.
Bạch Phượng Hoàng nổi điên chỉ vào lão nhân hét chói tai:
- Du Y, ta với ngươi không oán không thù, tại sao bị thương ta!
Bạch Phượng Hoàng không nhận sai may mắn, lão nhân đúng là tổ sư khai sơn của Tiên Hành cung, Du Y.
Vẻ mặt Du Y bình tĩnh nói:
- Có người kêu lão phu đến chuyển lời, muốn ngươi thực hiện lời hứa lúc trước.
Bạch Phượng Hoàng ngẩn ngơ, xoe tròn mắt nhỉn Du Y một lúc lâu, khuôn mặt hãi hùng như không tin được.
Bạch Phượng Hoàng la lên:
- Lời hứa gì? Ta không nghe hiểu ngươi đang nói gì!
Du Y cũng không biết Bạch Phượng Hoàng phải thực hiện lời hứa gì, nhưng có người liên lạc kêu lão lập tức tới cho nàng một bài học. Du Y chỉ làm theo lệnh, không cần biết đó là lời hứa gì.
Du Y tiếp tục thúc giục:
- Đi đi.
Bạch Phượng Hoàng khàn giọng quát:
- Đi gì mà đi! Đã bao nhiêu năm rồi, người đã mất, dựa vào cái gì kiếm ai đó cù bơ cù bấc đến trói buộc ta? Ta không đi!
Du Y nói:
- Lão phu không phải cầu ngươi, có người nói nếu ngươi không thực hiện lời hứa thì sẽ cho ngươi biến mất khỏi thế giới này.
- ...!
Hai tay Bạch Phượng Hoàng ôm đầu, nàng sắp điên rồi. Bạch Phượng Hoàng cho rằng Miêu Nghị không biết chuyện là nàng không có vờ như không có, ai ngờ cung chủ Tiên Hành cung tự mình ra mặt giải quyết nàng. Càng làm Bạch Phượng Hoàng thấy kinh khủng là nàng không biết Du Y làm cách nào tìm được nàng, vì nàng xác nhận không ai theo đuôi mình. Bạch Phượng Hoàng đã liên tục đổi hình dạng ba lần, sao có thể có người ôm cây đợi thỏ chờ sẵn tại đây được.
Bạch Phượng Hoàng bỗng hơi hiểu tại sao năm xưa nàng trốn chạy mà nam nhân kia có thể dễ dàng tìm được.
- Không đúng!
Bạch Phượng Hoàng vụt ngẩng đầu, biểu tình kinh dị lạc giọng hét:
- Chẳng phải ngươi đã phản bội hắn sao? Tại sao còn chấp hành chuyện này giúp hắn? Chẳng phải hắn đã chết rồi sao?
Bạch Phượng Hoàng nói xong móc tinh linh ra không biết liên lạc với ai nhưng hoàn toàn không được, có lẽ người đã chết hoặc tinh linh bị cái gì ngăn cách.
Bạch Phượng Hoàng tiếp tục kinh hoàng hét lên:
- Người đã chết thì dựa vào cái gì bắt ta thực hiện hứa hẹn?
Du Y bình tĩnh nhìn Bạch Phượng Hoàng.
Bạch Phượng Hoàng gầm rú nổi điên một lúc rồi từ từ bình tĩnh lại, nghi ngờ hỏi:
- Chẳng lẽ hắn không chết? Lúc trước các ngươi phản bội hắn đều là đóng kịch? Tại sao các ngươi muốn đẩy hắn vào chỗ chết?
Du Y nói:
- Hãy thực hiện lời hứa của mình, làm tốt việc của ngươi đi.
Bạch Phượng Hoàng hậm hực nói:
- Đừng uy hiếp ta, ngươi có tin là ta đầu vào Thanh Chủ không?
Du Y nói:
- Lão phu chờ ngươi ở đây thì ngươi nên hiểu là trốn bên cạnh Thanh Chủ chưa chắc an toàn. Luôn có người nắm giữ hành tung của ngươi, không chạy thoát dược.
- A!!!
Bạch Phượng Hoàng phát cuồng ôm đầu rống to:
- Tại sao chứ!?
***
Miêu Nghị lấy lại đồ của mình bắt đầu bận rộn, tin tức từ các phương không ngừng truyền về cho hắn.