Nữ nhân rất thích sắc đẹp, thấy làn da trắng nõn mịn màng của mình bắt đầu trở nên thô ráp, cũng bị nắng ăn đen, có pháp lực phòng ngự cũng không cách nào tránh khỏi hai tay xuất hiện những vết chai, vết sẹo. Nhìn lại ngọn núi đá không biết năm nào tháng nào mới có thể đánh vỡ hết, cộng thêm kiệt sức sau khi ngồi chịu đựng lực xung kích của thác nước, hai nàng khóc không biết bao nhiêu lần, có vẻ nản lòng thoái chí.
Ngược lại Yêu Nhược Tiên ở bên cạnh ra sức khích lệ cổ vũ cho hai người, thấy vậy đau lòng ôm đầu:
- Hai nha đầu ngốc, đây là cơ hội khó được, hãy cố chịu đựng, có một số thứ chỉ cần học được, cả đời sẽ hưởng lợi vô cùng.
Nhìn lại Miêu Nghị, hắn làm như không nghe thấy không hỏi chuyện này, một mình tĩnh tu ở trong sơn động, chẳng qua là thỉnh thoảng đi ra xem thử tiến độ tu luyện của các nàng thế nào.
Miêu Nghị có chỗ không biết chính là, bắt đầu từ khi chỉ điểm hai nàng tu luyện, Yêu Nhược Tiên cũng lặng lẽ thôi không sử dụng Nguyện Lực Châu cho bản thân mình nữa.
Vào lúc các nàng liều mạng phá núi, Yêu Nhược Tiên bèn lặng lẽ chạy tới phía dưới thác nước, khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Nhưng đối với lão, không hề cảm thấy được thác nước xung kích bản thân có gì thú vị, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thử lên trên, suy đoán mình ngồi ở dưới thác nước cả đời cũng không thành vấn đề. Chỉ là một thác nước nho nhỏ không thể làm lão dao động được mảy may, đừng nói là hất ngã lão, ngay cả một giọt nước cũng đừng mơ chạm được vào thân thể lão.
Bất quá lão vẫn tĩnh tâm ngồi dưới thác nước cảm ngộ lực xung kích, chờ đợi ngày nào đó khai khiếu.
Vào một tối, Thiên nhi và Tuyết nhi kiệt sức ngồi dưới thác nước khoanh chân xếp bằng tĩnh tọa, Yêu Nhược Tiên lại chạy tới đầu kia của đảo, lén lút chuốt một cây thương gỗ, phát khởi công kích hung mãnh vào một ngọn núi đá trước mặt.
Chỉ bằng tu vi của lão đừng nói thương gỗ, cho dù là dùng đầu húc cũng có thể phá sập núi, không bao lâu sau, thương gỗ đã san ngọn núi đá kia thành bình địa.
Nhìn thương gỗ trong tay không hư hao chút nào, Yêu Nhược Tiên lộ vẻ không biết nói gì. Dựa theo lời Miêu Nghị, chỉ cần phá sập núi mà thương gỗ không hủy coi như thành công, mình coi như là thành công rồi ư?
Có thật là thành công không…
Yêu Nhược Tiên cũng rất muốn cho là mình thành công, thương gỗ không hư hao chút nào trong tay múa may lung tung, không có bất kỳ cảm giác gì.
Có một số chuyện không lừa được mình, Yêu Nhược Tiên đang cầm thương gỗ sờ cằm suy nghĩ, đột nhiên nghe được mơ hồ có tiếng xé gió truyền tới, không nói hai lời lập tức thấp thoáng thân hình nhanh chóng trốn đi.
Rất nhanh, một bóng người từ trong bóng đêm bay tới, rơi vào khoảng đất bằng nơi ngọn núi vừa bị phá hủy, lúc này bụi mù còn chưa tản đi.
Người tới không ai xa lạ, chính là Miêu Nghị.
Trước đó hắn vừa tới thác nước xem qua Thiên nhi và Tuyết nhi, mới trở về động tu luyện, ai ngờ lại mơ hồ nghe được thanh âm phá núi ầm ầm từ nơi khác truyền tới, cảm thấy có vẻ kỳ quái tức thì chạy tới xem cho rõ.
Kết quả nhìn bốn phía cũng không thấy bất kỳ bóng người nào, bụi mù còn chưa tiêu tán chứng minh ngọn núi này mới vừa bị đánh sập không lâu.
Miêu Nghị khẽ nở một nụ cười quỷ quyệt, hắn không cần suy nghĩ cũng đã đoán được là ai làm chuyện tốt.
Từ hắn lúc nghe được động tĩnh đến khi chạy tới cũng không bao lâu, trong thời gian ngắn như vậy có thể đánh sập một ngọn núi đá, thực lực hung hãn như vậy tu sĩ cảnh giới Thanh Liên không làm được, trên đảo này trừ người đó ra không tìm được người thứ hai.
Hắn đã sớm đoán được người khác giật dây Thiên nhi và Tuyết nhi học thương pháp là không có hảo ý, đây là chuyện trong dự liệu.
Bất quá cũng không sao, người ta muốn học thì cứ việc, chỉ cần có thể có bản lãnh học được.
Miêu Nghị không dừng lại lâu, vung hai ống tay áo ung dung nhàn nhã rời đi, về động tiếp tục tu luyện.
Sau khi hắn rời đi không bao lâu, Yêu Nhược Tiên cầm thương gỗ trong tay mới chui ra nhìn ngọn núi đã sụp đổ, ánh mắt chớp lóe liên hồi.
Hồi lâu sau, thương gỗ trong tay Yêu Nhược Tiên nổ tung thành bột, khẽ gật đầu nói:
- Hiểu rồi, bằng vào tu vi của ta không phải là hai nha đầu kia có thể so sánh được. Tự nhiên đã sớm vượt qua cánh cửa sơ cấp, chỉ cần học mấu chốt cuối cùng là được, bất quá...
Yêu Nhược Tiên đột nhiên cảm thấy do dự, Miêu Nghị nói luyện thương pháp này không được sử dụng Nguyện Lực Châu đốt cháy giai đoạn, vậy mình có cần tiếp tục dừng sử dụng Nguyện Lực Châu hay nên sử dụng lại…
Cũng chính là bắt đầu từ hôm nay, Yêu Nhược Tiên đột nhiên trở nên nhàm chán, lang thang không mục đích trên đảo, vẫn còn đang do dự không quyết, không biết có nên tiếp tục dừng sử dụng Nguyện Lực Châu hay không.
Nếu không sử dụng, bằng vào tu vi của lão chỉ khổ tu mà không sử dụng Nguyện Lực Châu có thể nói tốc độ tu hành vô cùng chậm chạp, lại không tiện đi tìm Miêu Nghị để hỏi cho rõ.
Trong lúc lang thang lão lại chơi đùa với Hắc Thán, thỉnh thoảng vén đuôi hoặc banh miệng nó ra, muốn nghiên cứu xem con long câu có thể luyện hóa yêu đan này thế nào.
Lão dùng pháp lực tra xét Hắc Thán từ trong ra ngoài một lượt, chỉ thấy giống như các long câu bình thường khác, không nhìn ra điểm kỳ lạ nào.
Hắc Thán bị lão chơi đùa không chịu nổi, thấy lão bèn bỏ chạy, kết quả Yêu Nhược Tiên lại lấy trong tay ra một viên yêu đan nhất phẩm, kêu nó:
- Giặc mập, nhìn xem đây là cái gì?
Lão tung viên yêu đan trong tay giống như dùng xương dẫn dụ một con chó nhỏ.
Hắc Thán đang bỏ chạy quay đầu nhìn lại, nhất thời chạy không nổi nữa. Bốn vó nó do dự giậm tại chỗ một lúc, dần dần quay lại chạy về phía Yêu Nhược Tiên, đưa mũi ngửi ngửi yêu đan trong tay lão.
Yêu Nhược Tiên cười hắc hắc, ném yêu đan trong tay ra xa xa, Hắc Thán lập tức đuổi theo nhanh như thiểm điện, trong khoảnh khắc yêu đan còn chưa rơi xuống đất đã há miệng đón lấy, ngửa cổ nuốt chửng.
Kết quả có thể tưởng tượng được, không bao lâu sau, Hắc Thán như người uống rượu say, lảo đảo lắc lư trở về ổ ngã xuống, hô hấp ồ ồ như kéo bễ.
Yêu Nhược Tiên theo đuôi nhân cơ hội thi pháp tra xét, nhưng vẫn như thường lệ, khi huyết dịch trong cơ thể Hắc Thán vận chuyển nhanh hơn, Yêu Nhược Tiên lại tổn thất một viên yêu đan lãng phí, sau khi đi vòng quanh Hắc Thán đang ngủ say ngáy khò khò mấy trăm vòng cũng không thể nghiên cứu được gì hơn.
Miêu Nghị thỉnh thoảng xuất động phát hiện Hắc Thán lại ngủ, không khỏi hỏi Yêu Nhược Tiên:
- Lão lại cho nó ăn yêu đan ư?
Yêu Nhược Tiên vừa vuốt râu vừa đi quanh Hắc Thán, buồn bực gật gật đầu.
Miêu Nghị cũng không để ý, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao từng có vết xe đổ trước, Hắc Thán ăn yêu đan rồi cũng không có gì khác thường, có điều phát hiện sở trường về cước lực của Hắc Thán.
Các vị tiền bối giới tu hành có kiến văn quảng bác, cho nên hắn tin lời của Yêu Nhược Tiên, long câu ăn yêu đan đại bổ.