Phi Thiên

Chương 2220: Mê loạn mị ảnh (Hạ)

Cùng lúc đó Yến Bắc Hồng nhận được Miêu Nghị lặng lẽ truyền tấn, biết đại quân Thiên Đình đã tới, biết Miêu Nghị đến cứu gã. Yến Bắc Hồng lập tức chuẩn bị sẵn sàng, hai người đã âm thầm ước định.

Yến Bắc Hồng cất tinh linh lại vùi đầu làm việc, đào nham thạch đỏ thẫm trong hành tinh mình đang ở, nghiền nát thành phấn, thi pháp hấp thu vào trữ vật thủ trạc cất giữ. Mấy ngày trước nhận được Miêu Nghị truyền tấn thì Yến Bắc Hồng luôn làm chuyện này, vì cần lượng bụi nham thạch đỏ thẫm rất lớn.

Nhưng hiện giờ Yến Bắc Hồng không thể tiếp tục nữa, người Thiên Đình đã xuất hiện. Yến Bắc Hồng làm thêm khoảng chừng một canh giờ, tích trữ đầy một ngàn trữ vật thủ trạc rồi gã ngừng lại, bay vào trời sao sương mù.

Lát sau bụi nham thạch đỏ thẫm tích trữ có công dụng, Yến Bắc Hồng cầm trữ vật thủ trạc vươn tay ra, mảng bụi đỏ bay ra. Yến Bắc Hồng thi pháp làm bụi đỏ khuếch tán lan tràn trong bụi trắng mênh mang, tăng thêm sắc đỏ trong màu trắng.

Đây là việc Miêu Nghị dặn dò Yến Bắc Hồng làm, gã không biết hắn làm cách nào tìm đến gã. Yến Bắc Hồng rải mấy thứ này trong Mê Loạn tinh hải mênh mông thật sự bé nhỏ không đáng kể, huống chi trong tình huống tầm mắt không được gì.

Nhưng khi Yến Bắc Hồng thả ra bụi đỏ chứa trong mấy trăm trữ vật thủ trạc thì bỗng khựng lại giữa không trung, móc đại đao ra xoay người nhìn ra sau đã thành con đường bụi đỏ.

Yến Bắc Hồng mơ hồ nhận ra pháp lực dao động, gã thi pháp điều tra hướng đó, thấy đường bụi đỏ hơi cuồn cuộn, pháp lực kia dường như đuổi theo bụi đỏ.

Pháp lực của hai bên va chạm, pháp lực nhanh chóng lao tới.

Yến Bắc Hồng giật nảy mình, nhưng phát hiện dao động pháp lực của đối phương có nội kình mạnh hơn xa mình tức là tu vi cũng cao hơn gã nhiều.

Là ai? Không lẽ người của Thiên Đình đến nhanh vậy sao?

Nhưng kỳ lạ, lẽ ra tu vi cao mấy cũng khó thấy bụi trong sương mù, đối phương dùng pháp lực chính xác truy tìm quỹ tích bụi đỏ Yến Bắc Hồng rải ra trong hoàn cảnh không phương hướng thế này, thần thông gì đây?

Trong đầu Yến Bắc Hồng lóe qua nhiều suy nghĩ, gã vội cắt đứt pháp lực điều tra, lật tay ném hết bụi trong trữ vật thủ trạc ra. Một quả cầu đỏ kéo bụi bay nhanh đi xa, Yến Bắc Hồng thì nhanh chóng lắc người trốn vào trời sao chạy trốn. Sau đó Yến Bắc Hồng ngoái đầu thấy bụi đỏ sau lưng xao động suýt lan đến gần gã, may mắn gã quyết định chạy trốn nhanh.

Yến Bắc Hồng cảm nhận pháp lực của đối phương cường đại, gã cố ý thu giấu pháp lực nhờ vào quán tính chạy xa.

Yến Bắc Hồng rời khỏi khu vực rồi móc tinh linh ra liên lạc với Miêu Nghị, hỏi có phải có cao thủ Thiên Đình đi vào trước không.

Miêu Nghị giật mình hỏi: Xảy ra chuyện gì?

Yến Bắc Hồng kể lại tình huống vừa rồi, biểu thị dao động pháp lực của đối phương cực mạnh, chắc chắn thực lực không tầm thường.

Miêu Nghị: Ta không biết Thiên Đình có cao thủ nào vào trước không, ta chưa thấy. Lẽ ra nếu cao thủ Thiên Đình có thể tùy ý xâm nhập Mê Loạn tinh hải thì không cần tôm nhỏ chúng ta dò đường làm chi.

Yến Bắc Hồng: Bây giờ nên làm sao đây? Hình như đối phương có thể bắt giữ chính xác bụi đỏ ta ném ra, e rằng không thể tiếp tục dùng cách ngươi nói.


Miêu Nghị: Đại ca đã ném ra bụi trong mấy trăm trữ vật thủ trạc?

Yến Bắc Hồng: Đúng rồi, chuẩn bị một ngàn cái, giờ đã đổ ra khoảng một phần ba.

Miêu Nghị: Đại ca cách chỗ ném bụi có xa không?

Yến Bắc Hồng: Không gần nhưng không quá xa.

Miêu Nghị: Đại ca khoan lộ mặt, khi tình huống cho phép hãy cố gắng ở gần đó để ta tiện tìm đến, còn lại ta sẽ nghĩ cách.

Hai người trao đổi xong Miêu Nghị nhanh chóng móc tinh linh ra liên lạc.

Trong lều trung quân bên ngoài, khi nhận được tin tức cấp dưới báo cáo, Bách Lý Phong một trong những người phụ trách chỉ huy bỗng quát to:

- Lập tức thông báo mọi người ngừng tiến lên!

Huyễn Vô Biên quay đầu hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Bách Lý Phong nói nhanh:

- Kêu người dừng lại trước đã!

Huyễn Vô Biên gật đầu với cấp dưới ra hiệu làm theo.

Rất nhanh, đám người trong ngoài Mê Loạn tinh hải, chờ đi vào và đã vào đều ngừng lại.

Trong lều trung quân tạm thời, Huyễn Vô Biên nhận được tin tạm dừng của quân đoàn xong lại đưa ánh mắt ý hỏi nhìn Bách Lý Phong.

Bách Lý Phong khoanh tay nói:

- Ngưu Hữu Đức dẫn đầu vào Mê Loạn tinh hải truyền tin nói mơ hồ thấy có ai đi qua, toát ra dao động pháp lực rất mạnh.

Huyễn Vô Biên nhíu mày hỏi:


- Là ai?

Bách Lý Phong trả lời:

- Ngưu Hữu Đức không biết, không thấy rõ. Nhưng chắc chắn là cao thủ, mạnh hơn tu sĩ Thải Liên mà hắn từng gặp.

Bách Lý Phong quay đầu quát với người dưới trướng:

- Lập tức suy tính xác nhận vị trí của Ngưu Hữu Đức!

Bên cạnh lều chủ soái có một lều phó, lều phó đó mới là nơi quan trọng liên lạc lưới ngàn vạn người với nhau. Lều phó và lều chủ soái cách nhau một tấm rèm, vừa nhận được lệnh đám người trong lều phó liền bận rộn, truyền các tin tức xuống. Vị trí nhân viên cấp dưới không ngừng truyền về, mấy người quay quanh cái bàn đen to cầm thước đo viết vẽ, rất nhanh biểu thị ra vị trí đại khái của Miêu Nghị tương xứng với vị trí tiên phong.

Nhận được lều phó thông báo, Bách Lý Phong và Huyễn Vô Biên vén rèm đi vào, nhìn chằm chằm vị trí trên bảng đen.

Bách Lý Phong chỉ vào vị trí biểu thị mục tiêu giao nhau, ra lệnh:

- Phái mười tu sĩ Hóa Liên đi qua, khi đến nơi lại ra lệnh đại quân tiếp tục tiến lên.

Rất nhanh mười tu sĩ Hóa Liên cùng nhau vào Mê Loạn tinh hải thẳng hướng vị trí của Miêu Nghị, họ dọc theo lưới nhanh chóng tìm đến hắn.

Mấy chục cấp dưới tụ tập cạnh bên Miêu Nghị cùng lơ lửng trên không trung chờ đợi.

Mười người xuất hiện trước mặt Miêu Nghị, người dẫn đầu Cẩu Thả Trạch nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi:

- Ngươi là Miêu Nghị?

Miêu Nghị chắp tay chào:

- Đúng vậy, là mạt tướng!

Cẩu Thả Trạch dời mắt khỏi Miêu Nghị, nhìn quanh bốn phía trắng xóa rồi trầm giọng hỏi:

- Tình hình xuất hiện ở hướng nào, có chuyện gì?

Miêu Nghị chỉ đằng trước:

- Ngay phía trước, mơ hồ thấy một bóng người vụt qua tỏa dao động pháp lực cực kỳ mạnh.

Diêm Tu mặt không biểu tình, đám người Dương Triệu Thanh hơi ngạc nhiên. Đại quân không cảm nhận được điều Miêu Nghị nói, nhưng đại thống lĩnh đã nói vậy thì bên dưới không ai lên tiếng phản đối, dù sao mình không phát hiện được không có nghĩa là đại thống lĩnh không thể, có lẽ vì mình không chú ý kịp lúc.

Chuyến đi lần này Miêu Nghị chỉ mang theo thân tín Diêm Tu, Dương Triệu Thanh, những người khác đều ở lại.

Cẩu Thả Trạch thi pháp quét qua Miêu Nghị để hắn cảm nhận dao động pháp lực của mình, trầm giọng hỏi:

- So với ta thì sao?