Phi Thiên

Chương 2212: Yến Bắc Hồng thất bại (Hạ)

Thổ Địa đứng chắn một bên hét thảm, bị chặt thành hai khúc:

- A!

Hạ Hầu Long Thành giật nảy mình, may mắn trước đó gã đã đề phòng, vòng tay trên cổ tay tỏa sáng, quay tròn bắn ra trăm ngàn vòng tròn đánh mạnh vào bóng đao ập vào mặt.

Leng keng đùng đùng!

Pháp bảo ngũ phẩm không ngăn được Yến Bắc Hồng hiện giờ, một đám vòng tay bắn ra oanh giết bị một đao chém bay nhiều.

Nhưng đủ cứu mạng Hạ Hầu Long Thành, vòng tay bị chém bảo quang lu mờ rung lên đập vào người Hạ Hầu Long Thành, gã hộc máu, chưa kịp né thì bị vòng tay bay ngược về đánh bay ra ngoài, chỉ mành treo chuông né thoát bóng đao chém xuống đầu.

Mấy chục vòng tay bị đao chém bay nhưng có trăm ngàn cái khác xoay tròn lượn lờ vây công Yến Bắc Hồng. Gã bỗng nhanh chóng xoay tròn, bốn phương tám hướng chém ra đao ảnh vô số kể.

Keng keng keng!

Trăm ngàn vòng tay bị đánh bay, bảo quang lu mờ mất đi năng lượng không bay về được nữa.

Yến Bắc Hồng giơ đao đuổi theo Hạ Hầu Long Thành.

Hạ Hầu Long Thành mới đáp xuống đất hộc máu, ngoái đầu lại nhìn thì sợ đến bay mất hồn vía, gã phất tay ném ra một cái bóng đen vào Yến Bắc Hồng đang áp sát nhanh.

Một cái túi đen bỗng trướng to che trước mặt, Yến Bắc Hồng đang đà lao lên không thắng kịp, gã muốn lắc người né tránh nhưng vô số dây thừng vù vù bắn ra từ cái túi tói lại, vòi rồng bay ra khỏi túi kéo gã xoay nhanh.

Yến Bắc Hồng giật nảy mình, phát hiện mình quá sơ sẩy, cái tên tử đệ thế gia này mang nhiều pháp bảo. Yến Bắc Hồng lật cổ tay lại, đại đao xoay quanh định chặt đứt trói buộc nhưng túi đen không cho gã cơ hội, nó vụt qua thu gã vào túi.

Vòi rồng tan biến, cát sỏi lăn lộn dưới đất dần dừng lại, chỉ có bụi bặm vẫn lơ lửng. Túi đen thu nhỏ bay về trước mặt Hạ Hầu Long Thành.

Hạ Hầu Long Thành ho khan phun ngụm máu:


- Khụ khụ... phụt!

Hạ Hầu Long Thành xoay người ngồi dậy thở hổn hển, khóe môi đầy máu. Hạ Hầu Long Thành móc một gốc tinh hoa tiên thảo ra nhét vào miệng, dịu đi buồng phổi nóng rát. Sau đó Hạ Hầu Long Thành chộp lấy túi thú đen bên cạnh, vẻ mặt lòng còn sợ hãi.

Tuy Hạ Hầu gia tộc biếm Hạ Hầu Long Thành tới đây, Hạ Hầu Hổ Thành thấy huynh trưởng không có người nào ra dáng có thể bảo vệ, con người huynh trưởng thật khiến người ta khó nói, Hạ Hầu Long Thành đắc tội quá nhiều người. Hạ Hầu Hổ Thành đưa pháp bảo của mình tặng cho huynh trưởng phòng thân. Hạ Hầu Hổ Thành không biết rằng vào phút then chốt quả nhiên cứ đó cứu mạng huynh trưởng.

Hạ Hầu Long Thành thầm mừng, may mắn được đệ đệ tặng cho pháp bảo này. Khi đó Hạ Hầu Long Thành không chịu nhận, cảm thấy đệ đệ cần hơn, đó giờ gã chưa từng bị ám sát nên không cảm thấy có cái gì. Nếu không phải đệ đệ cứ bắt ép nhét đồ cho Hạ Hầu Long Thành thì lần này gã khó giữ mạng nhỏ. Giờ thì Hạ Hầu Long Thành sợ thật, gã nhìn bốn phía, lo lắng sẽ còn người đến giết mình. Hạ Hầu Long Thành móc bộ chiến giáp Hồng Tinh độ thuần cao ra mặc lên người.

Ai biết sợ cái gì đến cái đó, có lẽ nghe tiếng động đánh nhau nên có hai bóng người bay nhanh tới, lơ lửng đánh giá bên dưới.

Hạ Hầu Long Thành giật nảy mình định lấy pháp bảo ra, chợt khựng lại vì hai người trên trời rất quen mắt. Lúc trước Hạ Hầu Long Thành chạy đi làm Giám Sát Hành Tẩu sát hạch từng gặp hai người này, là thuộc hạ của Cao Quan Giám Sát Hữu Sứ Địa Ngục quan chủ khảo, một người tên Trương Loan Sơn, một người tên Bùi Mặc.

Hai người đáp xuống tìm kiếm Hạ Hầu Long Thành.

Trương Loan Sơn móc ra lệnh bài Giám Sát Hữu Bộ Thiên Đình, trầm giọng hỏi:

- Hạ Hầu Long Thành, chúng ta phụng mệnh đến hỏi chuyện... ngươi bị sao vậy?

Hạ Hầu Long Thành như thấy cứu tinh lồm cồm bò dậy, gã bị thương quá nặng không làm động tác đẹp hơn nữa.

Hạ Hầu Long Thành gào rú:

- Mau đưa ta đi, có người muốn giết ta!

Hạ Hầu Long Thành nhanh chóng kể lại tình huống.

Trương Loan Sơn đi qua một tay dìu Hạ Hầu Long Thành, biểu tình trầm trọng hỏi:


- Là ai muốn giết ngươi?

- Ta không biết! Đang yên lành đột nhiên hắn chui ra nói...!

Hạ Hầu Long Thành mới nói một nửa thì biểu tình kinh hoàng nhìn sau lưng Trương Loan Sơn.

Trương Loan Sơn vụt ngoái đầu.

Phập!

Cái đầu bay ra ngoài, khuôn mặt đẫm máu. Một luồng sáng lạnh xẹt qua, lại phập một tiếng, kiếm quang sắc bén thuận thế đâm vào cổ họng Hạ Hầu Long Thành.

Hạ Hầu Long Thành trợn to máu, miệng ọc máu, trong mắt tràn đầy khó tin:

- Ực... ngươi...

Hạ Hầu Long Thành kiêu căng ngang ngược nhiều năm, ỷ vào gia thế bối cảnh hoành hành bá đạo. Hạ Hầu Long Thành làm hết chuyện xấu, đắc tội tất cả mọi người nhưng gã không bao giờ cho rằng mình sẽ có ngày hôm nay, quan trọng là những người liên tiếp tới giết gã mà gã thì không hiểu tại sao họ muốn giết mình.

Kiếm quang lại lóe qua, Hạ Hầu Long Thành ngẹo cổ, người ngã ra sau.

Bùi Mặc đứng sau lưng Trương Loan Sơn nhìn gã gục ngã, Bùi Mặc chậm rãi buông kiếm xuống, máu chảy dọc theo lưỡi kiếm. Bùi Mặc khẽ thở dài nhìn Trương Loan Sơn, hai người không oán không thù, quen biết nhiều năm, chuyến đi này gã chưa từng nghĩ sẽ giết Trương Loan Sơn nhưng vì bất ngờ ngoài ý muốn nên gã buộc lòng phải ra tay.

Khi giọt máu thứ hai chảy dọc theo lưỡi kiếm, Bùi Mặc thi pháp nhìn quét bốn phía đột nhiên phất tay chém một kiếm, kiếm hóa thành luồng sáng ầm vang xuyên qua một sườn núi.

Một lão già biểu tình kinh hoàng núp sau sườn núi, nín thở cẩn thận trốn sau một tảng đá rón rén rời đi đột nhiên vụt ngoái đầu, biểu tình kinh hoàng.

- A!

Ánh sáng bay vút tới cắt lìa đầu lão nhân lăn xuống đất.

Ánh sáng bay về tay Bùi Mặc, gã hất vết máu trên kiếm đi, nhìn quanh bốn phía rồi thu bảo kiếm lại, nhanh chóng dọn dẹp mấy cái xác ngụy trang miệng vết thương. Chức trách của Giám Sát Hữu Bộ là tra án, Bùi Mặc làm trong Giám Sát Hữu nhiều năm, rất quen thuộc trò này, không thì chẳng dám qua loa xuống tay.

Chuẩn bị xong mọi thứ rồi Bùi Mặc lấy cái túi Hạ Hầu Long Thành nắm chặt trên tay, nhanh chóng xóa pháp nguyên của Hạ Hầu Long Thành, rót pháp nguyên của mình vào thay thế điều khiển báu vật.

Bùi Mặc tìm hiểu một lúc, gã phất tay ném túi ra đón gió biến to, túi hé miệng, gió thổi vù vù phun một người ra sau đó bay về tay Bùi Mặc.

Yến Bắc Hồng được giải phóng giơ đao cảnh giác bốn phía, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, không rõ tại sao mình được thả ra. Yến Bắc Hồng nhìn túi pháp bảo trên tay Bùi Mặc rồi nhanh chóng quét mắt xác chết Hạ Hầu Long Thành, Trương Lạc Sơn, ánh mắt khó hiểu.