Tiểu tướng cười khổ nói:
- Chiến phu nhân xin đừng khó xử chúng ta, người lo tìm cách chứng minh thân phận đi, không thì dù người có giết chúng ta thì chúng ta không dám thả người đi vào.
Doanh Lạc Hoàn chỉ nói lẫy vậy thôi, nàng biết người ngoài tự tiện xông vào chỗ Tả Đốc Vệ trú đóng có tính chất gì, nàng không chịu nổi hậu quả đó. Nếu Doanh gia muốn che chở Doanh Lạc Hoàn sẽ phải trả giá cực đắt. Nhưng thân phận như Doanh Lạc Hoàn bị ngăn ngoài cửa thì thật bực mình, dù là thiên cung thì bình thường nàng thông báo một tiếng sẽ được cho vào ngay, Hắc Hổ Kỳ nho nhỏ là cái thứ gì?
Nhưng quy định là quy định, một số quy định không thể vượt qua.
Cuối cùng Doanh Lạc Hoàn bất đắc dĩ móc tinh linh ra liên lạc với trượng phu Chiến Bình nhờ nghĩ cách.
Chiến Bình khuyên Doanh Lạc Hoàn đứng quấy, nàng không chịu, hôm nay nếu nàng không thể vào Hắc Hổ Kỳ nho nhỏ thì đút mặt đi đâu?
Chiến Bình hết cách, việc này gã có tìm Doanh Thiên Vương khuyên nhủ cũng vô dụng. Doanh Thiên Vương cố ý muốn thúc đẩy hôn nhân, Chiến Bình đành liên lạc với người quen bên Tả Đốc Vệ, Đô Đốc Bắc Đẩu quân Dữu Trọng Chân.
Dữu Trọng Chân bên Tả Đốc Vệ nghe nói Doanh Lạc Hoàn chạy đi tìm Miêu Nghị thì rất bất ngờ, còn tưởng nàng tính kiếm Miêu Nghị báo thù cho nữ nhi. Dữu Trọng Chân cảnh cáo Doanh gia đứng quá kiêu ngạo làm bậy.
Chiến Bình bảo phu nhân nhà gã sẽ không gây rối, chỉ vì có vài thứ của nữ nhi còn trong tay Miêu Nghị, phu nhân thuận đường lấy về vậy thôi.
Dữu Trọng Chân nghe xong lại bảo chứng nhiều phen, mới đi nói với cấp dưới. Rất nhanh Bá Ước liên lạc với Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhận được thông báo thì chắp tay sau lưng đi lòng vòng trong viện, chửi thầm:
- Nữ nhi thế nào là mẫu thân thế nấy, loại nào sinh thứ đó, Doanh Thiên Vương kia chắc cũng không phải thứ tốt lành gì. Bà nội nó, hai mẹ con cùng một tính tình, ỷ vào quyền thế ngập trời rất ghê gớm sao? Tưởng lão tử sợ các ngươi chắc? Truyền lệnh xuống cho vào, ta chống mắt xem bọn họ dám làm gì!
Người bên cạnh nghe mà hết hồn, Dương Khánh phản xạ liếc sang Phi Hồng. Gần đây Miêu Nghị dám nói năng bỗ bã trước mặt Phi Hồng, rõ ràng biết lai lịch của Phi Hồng mà hắn còn dám nói như vậy. Óc Dương Khánh lóe tia sáng, không lẽ...
Mười mấy người từ trên trời giáng xuống, những người khác bị ngăn bên ngoài trận phòng hộ, thủ vệ chỉ cho phép Doanh Lạc Hoàn mang theo ma ma tiến vào.
Doanh Lạc Hoàn đi vào trận phòng hộ bản năng ngước nhìn Hắc Hổ Kỳ bay cao phấp phới, nghe nói nữ nhi của nàng bị treo trên này.
Doanh Lạc Hoàn quay đầu lại không thấy Miêu Nghị ra nghênh tiếp, nàng hỏi:
- Đại thống lĩnh của các ngươi đâu?
Dương Triệu Thanh cười nói:
- Đại thống lĩnh đang chờ trong dinh thự tạm thời.
Doanh Lạc Hoàn cười khẩy nói:
- Cao giá dữ.
Cảm quan với Miêu đại quan nhân ngày càng kém.
Trong đình viện, Miêu Nghị đứng trên bậc thang cao, thuộc hạ đứng hai bên thành hàng. Miêu Nghị cố ý kêu mấy người cao to vạm vỡ đứng trấn, trước tiên là bày thế cho Doanh Lạc Hoàn thấy, không thể để phe mình bị yếu thế làm đối phương tưởng đâu hắn sợ.
Thấy Doanh Lạc Hoàn đi vào, Miêu Nghị cười tươi long hành hổ bộ bước xuống, chắp tay nói:
- Vị này chắc là Chiến phu nhân, lúc trước không biết gì nếu có chỗ nào đắc tội xin bao dung cho.
Doanh Lạc Hoàn vừa vào cửa đầu tiên là sắc mặt khó chịu, sau khi thấy Miêu Nghị thì nhướng mày, mắt hơi sáng lên. Bộ dạng Miêu đại quan nhân không quá điển trai, không phong lưu phóng khoáng hay ngọc thụ lâm phong gì nhưng khí khái nam nhi rất bắt mắt, anh khí bừng bừng, tư thái thẳng tắp, khuôn mặt kiên cường.
Doanh Lạc Hoàn bắt đầu thấy thuận mắt.
Doanh Lạc Hoàn hỏi:
- Ngươi là Ngưu Hữu Đức?
Ngữ điệu Doanh Lạc Hoàn dịu lại, khoảnh khắc thấy Miêu Nghị thì cơn giận cũng xẹp xuống, thái độ hơi thất lễ vì cứ nhìn hắn từ trên xuống dưới, đi lòng vòng đánh giá.
Miêu Nghị quay đầu nhìn theo Doanh Lạc Hoàn, không biết nữ nhân này tính làm gì, hắn cảm giác như lúc nhỏ bán thịt giơ dao lên suy tư nên cắt xuống chỗ nào.
Miêu Nghị trả lời:
- Đúng là tại hạ, không biết Chiến phu nhân có gì chỉ dạy?
Bá Ước đã hé lộ với Miêu Nghị là Doanh Lạc Hoàn đến để lấy lại đồ của Chiến Như Ý. Nhưng Dương Khánh không tin, gã nói với Miêu Nghị là chút đồ trên người Chiến Như Ý không đáng để nữ nhi ruột của Doanh Thiên Vương tự mình đi một chuyến.
Doanh Lạc Hoàn đứng lại trước mặt Miêu Nghị, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, khóe môi nhếch cao đùa cợt.
Điều kiện bên ngoài qua cửa, thái độ không ngạo không hèn của Miêu Nghị khiến Doanh Lạc Hoàn hết sức vừa lòng. Đổi lại người khác khi thấy Doanh Lạc Hoàn sẽ phập phồng lo sợ, nhưng Miêu Nghị không hề ngán nàng. Doanh Lạc Hoàn làm người từng trải, hơi bất mãn với thái độ dịu dàng chiều chuộng của Chiến Bình, cứ thấy gã thiếu khí phách nam nhi. Dù Doanh Lạc Hoàn biết Chiến Bình nhường nhịn nàng là vì phụ thân, nhưng như thế thì mất hết tình thú phu thê. Bối cảnh gia đình như bọn họ không lo ăn dùng, cuộc sống phu thê không có tình thú thì chán chết.
Từ góc độ của Doanh Lạc Hoàn nhìn việc bỗng cảm thấy nữ nhi bị tiểu tử này khi dễ cũng không có gì khó chịu, dù gì đang là đối đầu, sau này thành phu thê rồi sẽ không đánh giết nhau, hắn không có trấn được nữ nhi bướng bỉnh của nàng, có cuộc sống hạnh phúc như phu thê bình thường.
Cộng thêm Miêu Nghị trẻ tuổi có ‘thành tích huy hoàng’, Doanh Lạc Hoàn rất vừa lòng nhân tuyển nữ tế tương lai này. Mà nên bỏ hai chữ ‘tương lai’ đi, Doanh Lạc Hoàn đã vừa mắt Miêu Nghị rồi, nàng đã là người của nhà nàng, không chạy thoát lòng bàn tay nàng được.
Doanh Lạc Hoàn mỉm cười nói:
- Tuy ngươi đã thả nữ nhi của ta nhưng đồ vật trên người nữ nhi còn ở đây, ta đến lấy.
Miêu Nghị sớm chuẩn bị hết, hắn đưa một trữ vật thủ trạc ra, hơi thi pháp đẩy tới trước mặt đối phương:
- Đồ của lệnh ái ở trong này.
Trừ một số đồ dùng nữ giới ra có vật phẩm Thiên Đình ban cho Chiến Như Ý, những tài vật khác thì đã bị Miêu Nghị thanh lý hết, hắn sẽ không trả.
Doanh Lạc Hoàn phất tay thu trữ vật thủ trạc, không thèm nhìn cái nào.
Doanh Lạc Hoàn ngắm xung quanh đình viện:
- Ngươi đãi khách vậy sao? Có phải là quá thất lễ.
Xem bộ dáng Doanh Lạc Hoàn còn muốn ở lại uổng ly trà, Miêu Nghị không tâm tình theo hầu, càng không muốn nói gì về Chiến Như Ý.
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Ngưu mỗ còn có công việc phải đi tuần tra khoáng điểm, người mang lệnh bề trên không dám làm trái, xin phép không cùng Chiến phu nhân được. Khuất phó đại thống lĩnh nhớ chiêu đãi khách quý!