Miêu Nghị lập tức bấm đốt tay thi pháp, giật mình phát hiện mất liên kết với Phích Lịch kiếm. Phích Lịch kiếm chưa phát huy uy lực, mới đụng độ đã bị người ta thu.
Đám người Dương Khánh lặng im xem cuộc chiến nhíu mày, mím chặt môi, hoặc biểu tình trầm trọng. Pháp bảo của Chiến Như Ý lợi hại hơn một bậc, vừa ra tay đã bất phàm như vậy, không uổng là tử đệ gia tộc lớn gia sản sâu dày.
Chiến Như Ý một tay cầm thương một tay cầm gương đồng, cười khẩy nói:
- Phích Lịch kiếm vốn là đồ của ta, hôm nay xem như vật về với chủ. Đã nhường ngươi một chiêu, còn chiêu gì, bản lĩnh gì nữa cứ lấy ra hết đi, nếu muộn thì không có cơ hội.
Miêu Nghị không đáp, hắn phất tay bắn ra một hồ lô bay hướng Chiến Như Ý, hồ lô bỗng phun ra khói đỏ nhưng thật ra đó là cái lưới to mở rộng chụp hướng nàng.
Chiến Như Ý mắt lóe tia sáng, gương đồng bay khỏi tay bắn hướng bảo hồ lô phun lưới. Gương biến to ra, bảo hồ lô phun ra lưới đỏ chưa kịp mở ra đã bị cái gương to đè xuống.
Miêu Nghị không ngốc, cứng đấu cứng so thực lực với Chiến Như Ý thì kết quả rành rành. Điều Miêu Nghị lo là trên người Chiến Như Ý có trọng bảo gì không, người ta dù sao có bối cảnh gia thế. Miêu Nghị sợ chịu thiệt không kịp trở tay nên vừa bắt đầu hắn đã lấy Phích Lịch kiếm ra thử sâu cạn.
Thử một lần quả nhiên đúng, trên người Chiến Như Ý có một món bảo bối có thể cất chứa pháp bảo của người khác, thu được pháp bảo lẽ tất nhiên có thể thu cả người. Miêu Nghị mừng vì mình không lỗ mãng đánh, hắn ứng biến tùy tình huống lại ném món pháp bảo khác ra.
Tuy Chiến Như Ý có thực lực không tầm thường nhưng bàn về chém giết, kinh nghiệm đánh nhau thì không đủ trình xách dép cho Miêu Nghị. Chiến Như Ý chỉ tham gia sát hạch hai lần, bình thường không có việc gì cần nàng đánh nhau. Miêu Nghị từ khi mới ra đời tới nay một đường đánh giết, trải qua các cơn sóng lớn nhỏ sống chết đến bây giờ. Miêu Nghị mà lộ điểm yếu trước mặt Chiến Như Ý mới kỳ.
Khi đánh giết không chỉ liều thực lực còn có đầu óc.
Thấy Chiến Như Ý bị buộc phải ném bảo bối ra thì Miêu Nghị mừng thầm, hắn đang muốn báu vật rời khỏi tay nàng, nếu không bằng vào tu vi của nàng có tốc độ trốn tránh khủng thì bảo hồ lô không làm gì nàng được.
Miêu Nghị nhanh chóng bấm chỉ quyết hất ngón tay lên, bảo hồ lô phun ra lưới đỏ bỗng mở rộng hai bên, tốc độ bắn lưới ra tăng nhanh hơn chớp mắt vượt qua gương to lao tới, lưới chụp xuống kéo gương đồng vào lưới.
Chiến Như Ý hết hồn, nàng cưỡng ép thi pháp muốn làm gương đồng vùng thoát bay về.
Nhưng một vật khắc một vật, uy lực của gương đồng không ở lực kéo, lưới của bảo hồ lô có sức kéo rất lớn. Báu vật được luyện chế như thế dĩ nhiên có công năng kéo mạnh, gương đồng bị vướng lưới nhanh chóng tới gần miệng hồ lô. Bị lưới của bảo hồ lô bắt giữ khiến gương đồng không thể thu hồ lô vào, ngược lại tiến vào không gian bảo hồ lô làm kích cỡ gương nhanh chóng thu nhỏ.
Mắt thấy bảo bối của mình sắp bị thu mất, Chiến Như Ý giật nảy mình, gì mà ‘ta nhường ngươi ba chiêu’ hoàn toàn là nói nhảm. Nếu ép Chiến Như Ý nóng nảy thì chuyện gì nàng cũng làm được.
Chiến Như Ý lắc mình bay cái vèo lao vào Miêu Nghị, tàn nhẫn đâm một thương, giải quyết người khống chế bảo bối trước, vậy thì báu vật sẽ quay về với nàng.
Tốc độ của Chiến Như Ý nhanh hơn xưa, Miêu Nghị không thể ngăn cản. Chưa xong, khi thương đâm vào Miêu Nghị thì thân thương trong tay Chiến Như Ý bỗng tỏa ánh sáng xanh đâm tới trước cả cây thương.
Tốc độ tu vi của Miêu Nghị không bằng Chiến Như Ý nhưng tay phản ứng siêu nhanh, hắn đẩy một chưởng ra, một quả cầu đỏ to đánh ra ngăn lại ánh sáng xanh ập đến nhưng không thể đỡ cây thương đâm tới.
Mọi người trợn to mắt nhìn cảnh tượng cứng đối cứng. Dương Khánh, Từ Đường Nhiên nheo mắt, bọn họ từng thấy quả cầu đỏ kỳ lạ này không chỉ có tác dụng làm tấm thuẫn như bề ngoài, thầm lo cho Chiến Như Ý.
Bùm!
Chiến Như Ý đâm trúng quả cầu đỏ đúng là thấy không ổn, quả cầu đỏ cứng rắn hơn dự đoán. Chiến Như Ý phản ứng lại thì đã muộn, trước mắt mơ hồ, nàng giật mình muốn lùi nhưng đã không kịp. Chiến Như Ý đánh ra uy lực càng lớn thì tốc độ phản ứng xúc phát Đánh Không Lạn càng nhanh.
Bùm!
Bóng đỏ chợt lóe bao trùm Chiến Như Ý, Miêu Nghị nhanh chóng thi pháp chỉ một cái. Trong Đánh Không Lạn phát ra tiếng răng rắc khóa cứng Chiến Như Ý.
Miêu Nghị quát nhẹ:
- Đi!
Hắc Thán dưới thân Miêu Nghị lao vút ra ngoài.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đánh Không Lạn nhảy lưng tưng trên dưới trái phải, Chiến Như Ý bị nhốt bên trong điên cuồng công kích muốn công phá vây khốn nhưng Hồng Tinh đâu dễ bị phá hỏng.
Hắc Thán giương bốn vuốt lao lên nằm trên Đánh Không Lạn, ôm chặt nó, dùng sức mạnh kiềm chặt lực va đập từ bên trong không cho Chiến Như Ý chạy.
Chiến Như Ý bị nhốt ở bên trong nổi điên gầm gừ:
- Ngưu Hữu Đức, giở trò vặt ra thì có bản lĩnh gì? Có giỏi thì chúng ta lấy bản lĩnh thật sự ra đối chiến!
Miêu Nghị lười để ý Chiến Như Ý, trong khoảnh khắc này bảo hồ lô đã thu gương đồng, hắn phất tay, bảo hồ lô bay về túi của hắn.
Đám người Khang Đạo Bình đứng phía đối diện thì biến sắc mặt, xem tình hình này, nghe Chiến Như Ý khàn giọng rít gào là biết nàng gặp rắc rối, bị nhốt không ra được, không thì thiên chi kiêu nữ này đã không hoảng loạn như thế.
Mười người nhìn nhau, đột nhiên lấy ra vũ khí lao nhanh lên hòng giải cứu Chiến Như Ý. Nhưng bọn họ xông lên giữa đường thì cơ mặt co giật nhanh chóng dừng lại.
Từ Đường Nhiên vung tay lên, hai ngàn vạn quân nhân kéo hai ngàn cây Phá Pháp cung ra, tên nằm trên dây chĩa vào bọn họ. Từ Đường Nhiên chắp tay sau lưng, vẻ mặt vênh váo nhìn mười người kia, mặt nanh tranh như đang nói: Đến đây đi, không sợ chết cứ đánh thử xem.
Trong mắt Từ Đường Nhiên thì Ngưu Hữu Đức đại thống lĩnh chưa từng khiến gã thất vọng, giờ gã chợt nhận ra lúc trước lo lắng thật vô nghĩa. Chiến Như Ý có tu vi cao thì sao? Bị đại thống lĩnh dắt mũi như con nít, nhốt nàng không tốn chút sức.
Đám người Dương Khánh ngó nhau, cũng hiểu rằng mình lo lắng vô ích. Đã đến mức này rồi mà nữ nhân kia còn chịu thiệt được, nàng vốn không thể nhảy khỏi lòng bàn tay đại thống lĩnh.
Hắc Thán thỉnh thoảng gầm gừ, ôm quả cầu đỏ to lớn lắc lư không ngừng:
- Grào!
Chiến Như Ý liều mạng thi pháp muốn mang theo quả cầu đỏ to chạy thoát, nàng giằng co với Hắc Thán một lúc thì phát hiện súc sinh này sức quá lớn, không cách nào thoát khỏi.