Hỏi sao Chiến Như Ý không tức hộc máu. Ngưu Hữu Đức không phải sợ nàng mới chạy, mà là dọa dẫm bắt chẹt thành công nhanh chóng rời đi.
Càng làm Chiến Như Ý giày vò hơn là Ngưu Hữu Đức đang khao thưởng tam quân, nàng không muốn thua kém hắn. Nhưng Chiến Như Ý không có đối tượng trấn lột thì lấy đâu ra nhiều tiền để khao thưởng tam quân. Đương nhiên Chiến gia có thể bỏ số tiền lớn ra, nhưng để khao thưởng mười vạn người không phải số lượng nhỏ, tự bỏ tiền túi ra làm chuyện này thì là bị nhũn não, nếu làm chuyện đó sẽ bị người ta cười chê.
Luôn bị Miêu Nghị cướp mất nổi bật làm Chiến Như Ý cực kỳ khó chịu, nàng không muốn thừa nhận chính mình không bằng hắn, càng thế này càng uất nghẹn, tức giận đến mặt trắng bệch.
Hoàng Phủ Quân Nhu trong lều chủ soái biết sự thật này cũng không biết nên nói cái gì. Hoàng Phủ Quân Nhu cứ nghĩ Miêu Nghị thật sự đến huyết tẩy Thiên Nhai nhưng hóa ra không phải, đó là biến tướng ăn cướp, hốt một mớ tiền ở cửa hàng Thiên Nhai để thu mua lòng người. Hàng này khiến Hoàng Phủ Quân Nhu cạn lời, nhưng công nhận hắn có chút tài năng, khiến người vừa yêu vừa hận.
- Chậc chậc, ra ngoài chạy một chuyến đã kiếm được nhiều tiền như thế.
- Đại thống lĩnh trượng nghĩa!
- Đúng thế, đi theo người như vậy không sợ bị nuốt hết lợi lộc thuộc về chúng ta.
Có người vui có người buồn, bên này có người tức giận, bên Hắc Hổ Kỳ thì cả đám la tuyệt.
Thật ra tiền phát cho mọi người không nhiều, trung bình mỗi người được một vạn viên Tiên Nguyên đan tương đương một lần phát bổng lộc nhiều năm, nhưng có đông người! Mọi người không ngốc, bình quân mười mấy vạn người, mỗi người phát cho một vạn viên Tiên Nguyên đan cộng lại là khái niệm gì? Thật ra đại thống lĩnh không cần phát tiền cho mọi người, hắn không phát thưởng cũng chẳng ai trách móc gì.
Tính lẻ thì không bao nhiêu nhưng tổng số thì rất khủng, gặp thượng ti như vậy có ai không yên tâm? Mọi người còn lời gì để nói?
Mạc Vũ Liên, Khuất Nhã Hồng rất bất ngờ. Miêu Nghị nói lần này có thể phát tài cũng nhờ hai người tranh thủ cơ hội từ tay Hắc Long Ti, có công nên được thưởng một ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan. Trọng thưởng cho Mạc Vũ Liên, Khuất Nhã Hồng trước, số còn lại thì mọi người chia theo thông lệ.
Mạc Vũ Liên, Khuất Nhã Hồng cứ nghĩ Miêu Nghị muốn nhào nặn gì mình, ai ngờ nhận được trọng thưởng làm hai người ngây ra. Tuy tu vi đến trình độ như Mạc Vũ Liên, Khuất Nhã Hồng nhưng số tiền thưởng này vẫn rất lớn với họ, con số này đặt ở đâu cũng là một khoản tiền lớn. Mạc Vũ Liên, Khuất Nhã Hồng ở trong Tả Đốc Vệ nhiều năm, lần đầu tiên một lần lấy được thưởng nhiều như thế.
Không cần biết trước kia xảy ra chuyện gì, Miêu Nghị không bạc đãi hai người, Mạc Vũ Liên, Khuất Nhã Hồng thay đổi cảm quan về hắn. Đoán từ thái độ của đại thống lĩnh thì sau này cuộc sống của Hắc Hổ Kỳ sẽ không quá khổ.
Trong Tinh Thần điện, Thanh Chủ tự ngạc nhiên với câu hỏi của mình:
- Rút rồi? Hốt một mớ từ thương hộ trở lại khao tam quân?
Tư Mã Vấn Thiên đáp:
- Đúng vậy! Cứ tưởng hắn sẽ gây sự ai ngờ hắn chạy đi lừa bịp tống tiền... Cũng không tính là tống tiền, toàn tự chủ động đưa lên cửa.
- Ha ha ha!
Thanh Chủ cười phá lên:
- Tên khỉ này thú vị thật. Vấn Thiên, ngươi nói hắn cố ý thả tin tức ra cho mình bậc thạng leo xuống, có từng tưởng tượng hắn sẽ làm vậy không?
Tư Mã Vấn Thiên chắp tay thở dài:
- Vi thần thật sự không ngờ.
Thanh Chủ đột nhiên đứng lên, khoanh tay nói:
- Năng lực đã là không thể nghi ngờ, bây giờ thứ hắn cần là chiến công!
Quỳnh tinh, Tam Bản đường.
Khấu Thiên Vương dựa vào ghế lơ lửng, lắc đầu bất đắc dĩ chép miệng:
- Ha ha ha! Quyền quý cả trều điều bị hắn lừa, có lớp da cọp Tả Đốc Vệ khiến hắn làm việc càng không kiêng nể gì.
Lão Đường người hầu nhìn ba nhi tử Khấu gia đứng bên dưới, cười khổ nói:
- Có ai ngờ được, tiểu tử kia làm việc không theo lẽ thường. Nhưng thế này càng đáng chú ý. Khoe khoang khôn vặt dắt mũi tất cả người trên triều đình gây sự chú ý, điều này không tốt cho hắn bây giờ.
Khấu Thiên Vương nheo mắt nói:
- Ừm!
Khấu Thiên Vương gật gù bảo:
- Cây cao đón gió lớn.
Phương xa trên Lục Chỉ tinh, hơn ba vạn người rầm rộ kéo đến.
Chưa đến gần Lục Chỉ tinh đã có một tiểu đội trăm người bay nhanh ra từ một tinh thể hoang vu dàn hàng ngang chặn đám người lại.
Tiểu tướng dẫn đầu huơ thương rống to:
- Nơi này không được tự tiện xông vào, người tới là ai?
Đại quân tới gần, dừng lại.
Có người cao giọng quát:
- Đại thống lĩnh Lam Hổ Kỳ tự mình dẫn đại quân tiến đến bái phỏng Ngưu đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ, nhanh đi truyền lời!
Chiến Như Ý dẫn đầu đại quân, mặt không biểu tình.
Khi biết Miêu Nghị trở về ổ thì Chiến Như Ý không tiện rượt theo ngay, nàng cố ý lòng vòng ở Thiên Nhai mấy ngày mới nhổ trại dẫn người đến. Chiến Như Ý quyết tâm phải cho Miêu Nghị biết tay.
Bên kia quay sang nhìn nhau, đều biết Chiến Như Ý và Ngưu Hữu Đức có quan hệ không tốt đẹp, nàng dẫn nhiều người đến đây để làm gì? Tiểu tướng thủ lĩnh nhanh chóng móc tinh linh ra liên lạc với quan trên.
Trong đại trận phòng hộ Lục Chỉ Môn, Từ Đường Nhiên nhận được tin tức vội chạy tới dinh thự đại thống lĩnh tạm thời để báo cáo.
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Chiến Như Ý đến?
Miêu Nghị lại lẩm bẩm:
- Sợ là đến có ý xấu, nữ nhân này dai quá.
Từ Đường Nhiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, cấp dưới báo cáo nàng ta mang đến không dưới ba vạn người.
Miêu Nghị nói:
- Truyền lệnh xuống, chỉ cho nàng dẫn mười người vào, nàng ta dám cứng rắn xông vào thì phải báo lên ngay.
Từ Đường Nhiên lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Từ Đường Nhiên mới móc tinh linh ra lại nghe Miêu Nghị nói:
- Lập tức báo cho Thập Ưng Kỳ để lại người trông giữ, triệu tập mười vạn người lại đây bao vây Lam Hổ Kỳ. Nếu dám làm bậy thì đừng khách sáo, trực tiếp diệt nàng!
- Hả?
Từ Đường Nhiên giật mình kêu lên:
- Đại nhân, tất cả cùng là người của Hắc Long Ti, hai Hổ Kỳ đánh nhau thì không phải việc nhỏ, rất khó ăn nói với cấp trên...
Miêu Nghị liếc xéo qua:
- Vớ vẩn, nàng chủ động chạy đến kiếm chuyện, còn muốn ta làm sao nữa?
Từ Đường Nhiên không dám lải nhải, vội vàng làm theo:
- Tuân lệnh!
Hắc Long Ti, trong dinh thự tạm thời.
Nhiếp Vô Tiếu chắp tay sau lưng lững thững bước ra, đi tới bên vách núi thì khẽ thở dài:
- Thật là thích làm ầm ĩ, quấy nửa ngày chỉ vì muốn gõ đám thương hộ, còn khao thưởng tam quân? Thật biết mượn hoa hiến phật. Bây giờ ta đã mường tượng được khi Ngưu Hữu Đức ở Thiên Nhai thì đám thương hội nhức đầu cỡ nào, đã bị điều đi mà vẫn không chịu buông tha bọn họ.