Hồng Miên vừa đi, Miêu Nghị lại tiếp tục bế quan.
Hồng Miên trở lại Trấn Hải sơn, lập tức bị Tần Vi Vi tra hỏi:
- Tình huống Đông Lai động thế nào rồi?
- Bẩm sơn chủ, hết thảy bình thường.
- Miêu Nghị không có quấy rối Diêm Tu chứ?
Tần Vi Vi vẫn hay lòng vòng lấy cớ để thăm dò tình huống người khác.
Hồng Miên ít nhiều có thể đoán được tâm tư của nàng, biết nàng chú ý tới ai bèn đáp:
- Không có, tỳ tử thấy hết thảy mọi chuyện lớn nhỏ Đông Lai động đều do Diêm Tu chấp chưởng. Còn hắn rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức không muốn đối mặt với tỳ tử, tựa hồ không có ý muốn nói chuyện với tỳ tử.
Tần Vi Vi trầm mặc, sau khi trầm mặc một lúc lâu, trầm ngâm nói:
- Ngươi xem bộ dáng của hắn có phải ôm oán hận đối với chuyện bị cách chức làm mã thừa hay không?
Hồng Miên lắc đầu nói:
- Không nhìn ra, ngôn hành cử chỉ, dáng vẻ hắn rất bình tĩnh.
Tần Vi Vi cau mày nói:
- Vậy có phải là Diêm Tu hoàn toàn nắm trong tay Đông Lai động ngoài dự liệu chúng ta hay không, có phải Diêm Tu đang trấn áp hắn hay không?
Hồng Miên có vẻ dở khóc dở cười, nghĩ thầm nếu nàng muốn đi xem thì cứ đích thân đi, tuy rằng nàng là sơn chủ, nhưng nữ nhân không cần thiết cứng rắn như vậy. Nếu nàng muốn cho người ta biết chuyện gì, vậy cứ thẳng thắn biểu lộ ra, nàng không nói ra làm sao có thể biết thái độ người ta, nàng luôn cứng rắn như thế, người ta làm sao biết thái độ của nàng?
Lục Liễu cũng có vẻ bất đắc dĩ, mặc dù đã có suy đoán lòng dạ Tần Vi Vi về chuyện này, nhưng lại không tiện hỏi thẳng, sợ sẽ dọa cho vị sơn chủ chỉ có bề ngoài cứng rắn này sợ hãi tháo chạy.
- Không nhìn ra hắn có dấu hiệu bị chèn ép, mặc dù hắn rất hạ mình, nhưng tỳ tử thấy thái độ của mọi người đối với hắn vẫn rất cung kính. Có thể nhìn ra tuy hắn hạ mình khiêm tốn nhưng địa vị ở Đông Lai động rất siêu nhiên, trạch viện thuộc về động chủ không có phần Diêm Tu, vẫn là hắn bá chiếm.
Hồng Miên trả lời.
Tần Vi Vi cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, im lặng không nói...
-----------
Đừng nói là nàng, ngay cả phủ chủ Dương Khánh cũng có hơi bất ngờ.
Mặc dù Dương Khánh có điều coi trọng đối với Miêu Nghị, nhưng đối với y mà nói, y phải đối mặt với cả hai phủ, không thể chỉ chú ý mỗi mình Miêu Nghị. Trong hai phủ còn có rất nhiều người và chuyện quan trọng với Dương Khánh hơn so với Miêu Nghị.
Bất quá lâu không nghe được tin tức Miêu Nghị tự nhiên có một ngày sực nhớ ra, bèn hỏi thăm Tần Vi Vi. Ở trước mặt y Tần Vi Vi cũng không biểu lộ ra vẻ gì khác thường, chỉ nói Miêu Nghị thành thật ngoan ngoãn, không có tin tức gì khác thường.
Dương Khánh nhất thời cảm thấy kỳ quái, vì vậy Thanh Cúc lại đi dò xét Đông Lai động một chuyến ‘trong lúc vô tình’.
Giống như tình cảnh Hồng Miên tới Đông Lai động trước đó, Miêu Nghị vẫn nấp sau lưng mọi người, khiêm tốn có thể nói là quá mức, không có vẻ gì muốn đối mặt với Thanh Cúc.
Hiển nhiên tính Thanh Cúc rộng rãi hơn Thanh Mai nhiều, ỷ vào hai người từng quen biết nhau, chủ động tới gần hắn hỏi thăm:
- Mùi vị làm mã thừa thế nào?
Miêu Nghị tỏ ra khách sáo đáp:
- Tốt.
- Tốt ư?
Thanh Cúc đảo mắt mấy vòng, thản nhiên cười một tiếng nói:
- Có muốn ta nói tốt giúp ngươi vài câu với phủ chủ, giúp ngươi phục hồi nguyên chức hay không?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Tạ hảo ý tiểu cô cô, hiện tại như vậy rất tốt.
Mặc cho Thanh Cúc hỏi thế nào, bất cứ lúc nào Miêu Nghị cũng duy trì trạng thái khách sáo trả lời, có vẻ không mặn không lạt, không để Thanh Cúc dò xét được suy nghĩ thật của hắn thế nào.
Sau khi Thanh Cúc trở lại Nam Tuyên phủ, báo cáo với Dương Khánh cũng gần giống như Hồng Miên báo cáo với Tần Vi Vi.
Dương Khánh nhất thời cảm thấy kỳ quái, tiểu tử này là thật sự đổi tính hay chỉ giả vờ…
-----------
Người ngoài nghĩ như thế nào không quan trọng, đối với Miêu Nghị, hắn phải tranh thủ thời gian nâng cao thực lực của mình.
Phục hồi nguyên chức nhằm nhò gì, lão tử đã không coi vị trí động chủ vào đâu, muốn làm phải làm sơn chủ.
Tài nguyên trong tay mình sẽ có một ngày dùng hết, cũng không thể lại đi Tinh Tú Hải đánh cướp, đi qua một lần mới thật sự hiểu không phải là mỗi lần đi Tinh Tú Hải đều có thể có vận may tốt như vậy may mắn sống sót về. Vẫn nên ổn định vị tri có thu nhập cao rồi hãy tính, tỷ như vị trí sơn chủ.
Hắn cũng biết mình thua thiệt là ở chỗ tu vi không đủ, bây giờ phải nắm bắt cơ hội hoàn cảnh chung quanh ổn định mau chóng nâng cao tu vi của mình. Bản thân có thực lực hùng mạnh mới là vốn liếng chân chính, nếu không như vậy nuôi một nhóm nhân mã bảo vệ mình thu không đủ bù chi không phải là kế hoạch lâu dài, mình cũng hao tổn không chịu nổi.
Bất quá hắn cũng biết ưu thế của mình, đó chính là chỉ cần có đầy đủ Nguyện Lực Châu, tiến độ tu luyện của mình nhanh hơn người thường xa, mình vẫn có cơ hội rất lớn giết chết Hùng Khiếu.
Mà trải qua một ít chuyện hắn cũng dần dần thành thục, trong lòng có tính toán lâu dài, lần sau nữa động thủ với Hùng Khiếu sẽ không phải là giết chết đối phương đơn giản như vậy, không cần thiết làm chuyện tiện nghi cho người khác. Bây giờ giết chết Hùng Khiếu chỉ có thể là thành toàn cho người khác, lần sau muốn leo lên lại phải đắc tội với người khác nữa, cần gì khổ sở như vậy?!
Cho nên nếu làm thì phải đoạt luôn cả vị trí sơn chủ của Hùng Khiếu.
Miêu Nghị cũng thông qua Lam Ngọc Môn một mực chú ý động tĩnh Hùng Khiếu, hôm nay quan hệ giữa Lam Ngọc Môn và Nam Tuyên phủ đã không còn căng thẳng như trước, đám người Nguyên Phương liên hệ không phải là quá phiền phức.
Làm hắn kỳ quái là, trạng thái bên Hùng Khiếu dường như cũng tương tự với hắn, phần lớn thời gian cũng chủ động bế quan tu luyện, dường như cũng gấp gáp nâng cao tu vi của mình, không có ý vội vã tìm Miêu Nghị hắn báo thù. Dường như đối với Hùng Khiếu, gia tăng tu vi quan trọng hơn là báo thù Miêu Nghị.
-----------
Thâm sơn động phủ, lâu đài thủy tạ,
Trong tĩnh thất, Miêu Nghị ngồi xếp bằng giống như tượng đá, đột nhiên Mi Tâm toát ra ảo ảnh một đóa hoa sen màu trắng nở bốn cánh, sau đó hắn cũng mở mắt ra, toát ra tia sáng kỳ dị.
Vốn tính thời gian hơn ba năm sẽ có thể đột phá đến tu vi Bạch Liên tứ phẩm, nhưng vì một ít chuyện làm trễ nãi, tốn gần bốn năm rốt cục đột phá.
Miêu Nghị không vui không buồn về chuyện này, cũng không tỏ vẻ mừng rỡ cao hứng.
Bây giờ thủ hạ của Đông Lai động ai ai cũng có tu vi cao hơn hắn, ngay cả Diêm Tu năm ngoái cũng đột phá tu vi đến Bạch Liên tứ phẩm.
Sau khi lặng lẽ tra xét không khỏi cười khổ.
Quả nhiên lại gấp bội rồi, theo kinh nghiệm của dĩ vãng phán đoán, muốn đột phá đến Bạch Liên ngũ phẩm suy đoán cần bốn mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Bốn mươi viên đối với trước mắt hắn mà nói cũng không nhiều, nhưng cứ mỗi lần thăng cấp lại gia tăng gấp bội như vậy sẽ đạt tới con số vô cùng kinh khủng.