Tôn, Tưởng thật sự vẫn thấp thỏm. Tôn Minh Đống hỏi:
- Ngươi có chủ ý gì?
Lô Ân Hoàng nói:
- Hai vị đại nhân lấy danh nghĩa để bảo vệ nàng, tăng cường số nhân thủ bên cạnh. Tăng số tu sĩ Thải Liên đi theo lên đến hai mươi người. Nhưng như vậy còn không bảo đảm. Chiến Như Ý cũng không phải ngồi không. Chiến lực cá nhân nàng cũng không phải chuyện đùa. Nếu chẳng may trên người nàng có trọng bảo, sẽ phiền toái hơn. Dựa vào gia thế của nàng có một hai bảo bối tốt cũng là chuyện bình thường. Cho nên hai vị đại nhân và hai mươi tùy tùng khi đi, dẫn theo bên cạnh ba chiếc túi thú. Hai cái để trọng giáp. Cái này có sáu mươi sáu cái có thể chứa người. Mỗi cái chứa năm mươi người. Chẳng khác nào bên cạnh hai vị đại nhân có hơn ba ngàn nhân mã đi theo. Nhân mã chúng ta phân phối từ trung quân, lặng lẽ phân phối không kinh động tới phía Chiến Như Ý bên kia. Có ba nghìn nhân mã, cho dù Doanh gia lớn mật, tàn sát ba nghìn quân cận vệ, hậu quả đó Chiến Như Ý sao dám nhận hết lên người mình. Cho dù trên người nàng có trọng bảo, muốn ngăn cản ba nghìn nhân mã liên thủ công kích cũng khó. Nàng không làm loạn thì thôi. Nếu dám làm loạn, sẽ khiến cho nàng chịu không nổi. Mặt khác, trước khi hai vị đại nhân xuất phát có thể lập tức thông báo cho mười Ưng Kỳ bên kia. Đi đến đâu, trước hết để bên kia phái người tới tiếp ứng. Đồng thời nói cho mười thống lĩnh Ưng Kỳ, nghiêm cấm phía dưới lại tự ý sử dụng tinh linh liên hệ với bên ngoài. Không thể để giống như Ngưu Hữu Đức, cho Chiến Như Ý có cơ hội dao động quân tâm. Dao động quân tâm chính là điều tối kỵ!
Uông Thông:
- Biện pháp này không tệ. Dùng túi thú chứa trước mấy nghìn nhân mã... Nể tình gia thế bối cảnh của nàng, chúng ta đã nhẫn nhịn một lần. Nếu như nữ nhân kia thật sự không thức thời, không muốn đấu khí, muốn lật đổ chúng ta, vậy ở trên đường dứt khoát trực tiếp giết chết nàng!
Tôn Minh Đống nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Sĩ Kỳ đang đứng bên cạnh.
- Tưởng huynh thấy sao?
Tưởng Sĩ Kỳ:
- Cũng chỉ có thể chuẩn bị như vậy. Hi vọng nữ nhân kia không nên thấy chúng ta cho mặt mũi còn không biết xấu hổ.
Tôn Minh Đống gật đầu nói:
- Ba vị, vậy cứ an bài như thế đi.
- Vâng!
Ba người Uông, Hầu, Lô chắp tay, nhanh chóng rời đi an bài.
Hắc Long Tư, trong đền gỗ trên đỉnh núi. Nhiếp Vô Tiếu từ phía sau điện đi ra, liếc mắt nhìn Bá Ước đang ở trong điện cầu kiến, hỏi:
- Có chuyện gì?
Bá Ước nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn.
- Lam Hổ Kỳ bên kia sợ là sắp xảy ra chuyện.
- A! Xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vô Tiếu vừa hỏi vừa chắp tay sau lưng đi ra ngoài điện.
Bá Ước đi theo bên cạnh.
- Chiến Như Ý muốn đi tới điểm đóng quân của mười Ưng Kỳ để tra xét, gọi hai vị phó đại thống lĩnh Tôn, Tưởng đi theo. Hai vị phó đại thống lại bí mật điều ba nghìn tinh binh trung quân nấp trong túi thú. Phía mười Ưng Kỳ bên kia bị nghiêm cấm sử dụng tinh linh. Ta lo lắng trên đường đi, bọn họ sẽ xuống tay với Chiến Như Ý.
Nhiếp Vô Tiếu dừng bước chân, than thở:
- Xem ra thật sự sắp xảy ra chuyện.
Hắn lại tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến bên vách núi nhìn ra dãy núi phía xa một lúc lâu, mới lại lên tiếng nói:
- Hạ lệnh, cho gọi Chiến Như Ý, Tôn Minh Đống và Tưởng Sĩ Kỳ tới Hắc Long Tư. Lệnh cho bọn họ phải nhanh chóng tới đây, không được sai sót.
- Vâng!
Bá Ước nhận lệnh, lấy ra tinh linh liên hệ.
Mà lúc này, ngoài biệt viện đại thống lĩnh Lam Hổ Kỳ, Tôn Minh Đống và Tưởng Sĩ Kỳ đã dẫn một đám người đang chờ ở ngoài cửa.
Chờ một chút, Chiến Như Ý dẫn hai người đi ra. Vừa đi ra cửa, nhìn thấy Tôn, Tưởng dẫn theo không ít người, nàng hơi nhíu mày nói:
- Ngày hôm nay, hai vị phó đại thống lĩnh dẫn theo không ít người bên cạnh!
Tôn, Tưởng thấy bên cạnh nàng chỉ dẫn theo hai người, không khỏi nhìn nhau. Bọn họ thầm nghĩ, có phải bên chúng ta quá đa tâm hay không? Chỉ có điều Tôn Minh Đống vẫn chắp tay trả lời:
- Đại thống lĩnh đi xa, chúng ta tự nhiên phải dẫn theo nhiều người đi cùng, để bảo vệ sự an toàn của đại thống lĩnh.
Chiến Như Ý không đổi sắc mặt, hừ lạnh nói:
- Hi vọng không phải là một mưu đồ gây rối đối với bản tọa!
Tôn Minh Đống:
- Không dám. Đại thống lĩnh nói đùa.
Chiến Như Ý vung tay lên.
- Đi...
Lời còn chưa nói hết, liền nhận thấy được có tinh linh đưa tin tới. Nàng liền phất tay ra hiệu chờ, lấy ra tinh linh nghe xem. Khi biết là lệnh cho mình lập tức đi tới Hắc Long Tư, nói là Tổng Trấn đại nhân có việc cần gấp triệu kiến, không được sai lầm.
Nàng liền cảm thấy buồn bực. Tôn Minh Đống và Tưởng Sĩ Kỳ cũng lục tục nhận được tin tức. Trong lúc nhất thời ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Hai bên âm thầm đều chuẩn bị hạ sát thủ lẫn nhau. Ai biết Hắc Long Tư bên kia đột nhiên chặn ngang một đòn, quấy rối bố cục của bọn họ.
Thật ra Bá Ước cũng không biết Nhiếp Vô Tiếu đột nhiên triệu kiến mấy người này là có ý gì. Hắn chỉ đoán Tổng Trấn đại nhân muốn ngăn cản hai bên tự giết lẫn nhau.
Đợi đến khi Chiến Như Ý, Tôn Minh Đống và Tưởng Sĩ Kỳ cùng đi đến Hắc Long Tư, Nhiếp Vô Tiếu vừa mở miệng khién mọi người há hốc mồm.
Tôn Minh Đống, Tưởng Sĩ Kỳ cũng không cần lại quay về Lam Hổ Kỳ nữa. Nhiếp Vô Tiếu đã điều hai phó đại thống Hồng Hổ Kỳ đi tới Lam Hổ Kỳ tiếp nhận chức vụ. Tôn, Tưởng bị điều đi Hồng Hổ Kỳ tiếp nhận chức vụ. Chẳng khác nào trao đổi phó đại thống hai bên một chút. Đồng thời, hắn lại hạ lệnh điều ba người Uông, Hầu, Lô vào trung quân Hắc Long Tư. Lệnh cho Bá Ước tự mình đi tới Lam Hổ Kỳ trấn thủ.
Bá Ước lộ ra vẻ mặt không giải thích được. Trước đó hắn còn cố ý ở Lam Hổ Kỳ lưu lại cục diện rối rắm khiến Chiến Như Ý phải lăn qua lăn lại. Lần này tại sao lại giúp Chiến Như Ý thu lại cục diện rối rắm. Hắn không khỏi nghi ngờ nói:
- Đại nhân, vậy...
Nhiếp Vô Tiếu giơ tay lên ngăn cản.
- Không cần nói nữa. Cứ quyết định như vậy đi.
Hắn cũng không nói ra nguyên nhân và lý do.
Hai người Tôn, Tưởng nhìn nhau không nói gì. Điều một đám đầu lĩnh đi, lại phái Phó tổng trấn tự mình đi trấn thủ. Đây rõ ràng là giúp Chiến Như Ý hoàn thành nắm Lam Hổ Kỳ vào trong tay.
Phần ý tốt này, Chiến Như Ý cũng cảm nhận được. Nhưng phần ý tốt này cũng không phải là điều nàng muốn. Môi nàng mím chặt, tức giận quá sức. Nàng muốn tự tay chứng minh năng lực của mình. Loại giúp đỡ này đối với nàng chính là một sự sỉ nhục. Nàng đã chuẩn bị tốt, đánh ra một quyền nặng nề. Ai biết lại không có chỗ để ra sức...