Phi Thiên

Chương 216-2: Bỏ trốn không thành (Hạ)

Có một số việc không qua nổi liên tưởng, càng nghĩ càng dễ dàng nghi thần nghi quỷ, càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, càng nghĩ càng dễ dàng thấy đúng. Trải qua Tiền Lưu Phương khích bác, trong lòng Công Tôn Vũ càng kinh nghi bất định.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên Công Tôn Vũ phát hiện mình đi đến đình viện không biết khi nào...

Một con thương ưng đưa tin từ núi rừng cách Đông Lai động không xa bay đi, bay về phương hướng Lam Ngọc Môn.

Sự khác biệt lớn nhất giữa loại thương ưng đưa tin này và linh thứu ở chỗ, thương ưng chỉ có thể đưa tin qua lại ở điểm cố định, mà linh thứu linh hoạt hơn nhiều.

Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm lặng lẽ thả thương ưng bay ở trong rừng rậm nhìn nhau cười khổ. Sư phó Hồng Trường Hải bên kia thúc giục rất gấp, cũng không biết vị Miêu tiền động chủ kia không chịu an phận, luôn dẫn theo người đi đánh giết, vất vả lắm mới chịu yên tĩnh lại, có một số việc trong lúc nhất thời cũng không rõ được.

Công việc xây dựng lại Đông Lai động tiến hành vô cùng sôi nổi.

Ba ngàn dân phu đốn củi dời đá, từng khúc gỗ lớn được vận chuyển xuống núi, từng tảng đá lớn được dời từ trong núi ra, toàn bộ Đông Lai động thành một công trường rộng lớn.

Miêu Nghị lại đến núi rừng gần đó tìm Yêu Nhược Tiên kể khổ.

- Yêu tiền bối, ta quyết định đi theo ngài rồi.

- Nghĩ thông suốt rồi sao?

- Đúng vậy! Nghĩ thông suốt rồi, từ động chủ cách chức thành mã thừa, tâm tàn ý lạnh! Ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì nữa, ngài dẫn ta đi thôi.

- Nên làm như vậy từ sớm, một động chủ quèn có cái gì hay mà làm. Ngươi hãy đi xóa bỏ tiên tịch trước, trở về ta sẽ dẫn ngươi đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài, tốt hơn cái ổ chật hẹp này nhiều.

- Không có cách nào xóa tiên tịch, có thể từ động chủ cách chức làm mã thừa, ngài cũng biết ta đã thất sủng với phủ chủ, trước đó ta cũng đã thỉnh cầu phủ chủ xóa tiên tịch, phủ chủ không chịu.

Yêu Nhược Tiên sa sầm nét mặt, đùa gì vậy, dẫn theo người có tiên tịch như ngươi bỏ chạy chính là tự tìm phiền phức, đến lúc đó sẽ bị coi là đồng lõa trị tội.

- Tiểu tử ngươi cố ý phải không? Đừng tưởng rằng như vậy có thể làm ta sợ, ta cho ngươi biết hết kỳ hạn mười năm, nếu tiểu Đường Lang vẫn không thể bị ta thu phục, ta sẽ làm thịt ngươi!

- Ta biết, ta cũng không có ý tứ gì khác, chẳng qua là hiện tại ở nơi này đã không còn gì thú vị, đã không có tiền trình nên có tính toán khác, chi bằng ngài dẫn ta bỏ trốn đi…

- Cút!

Miêu Nghị hét thảm một tiếng, chật vật không chịu nổi chạy ra khỏi núi rừng, sau mông còn in một dấu chân thật to…


-----------

Khí trời ấm trở lại, Xuân đã về, núi xanh hoa đỏ.

Tập trung ba ngàn công nhân thợ khéo của Đông Lai thành, hơn hai tháng tâm huyết xây dựng lại Đông Lai động rốt cục cũng xong, quy mô còn lớn hơn lúc trước.

Dù sao nhân mã của Đông Lai động cũng nhiều hơn so với trước kia.

Động chủ Diêm Tu cũng không có hưởng thụ đãi ngộ vào ở trạch viện sang trọng nhất toàn bộ Đông Lai động, mã thừa Miêu Nghị không chút khách sáo vào ở.

Chi phí xây dựng lại Đông Lai động toàn do mã thừa Miêu Nghị bỏ ra, hắn ở nơi đó là chuyện hợp với lẽ thường.

Vừa vào nhà còn thơm mùi sơn mới, Miêu Nghị bèn gọi Thiên nhi và Tuyết nhi tới dặn dò:

- Bắt đầu từ hôm nay ta muốn bế quan tu luyện, hai người các ngươi cũng phải chuyên cần, sớm ngày làm cho tu vi của mình bước vào phẩm cấp, mới có thể làm việc đắc lực hơn.

- Dạ!

Hai nàng đáp ứng.

Miêu Nghị xoay người đi, thẳng vào bên trong tĩnh thất, khoanh chân ngồi trên giường đá, ném một viên Nguyện Lực Châu trung phẩm to cỡ hạt trân châu vào trong miệng.

Cũng chính là bắt đầu từ ngày này, Miêu Nghị tiến vào trạng thái tĩnh tâm bế quan khó được.

Hắn giao hết mọi chuyện lớn nhỏ cho Diêm Tu xử lý, trừ phi là chuyện hết sức quan trọng, nếu không không để cho người quấy rầy. Trước mắt cũng không có chuyện gì hết sức quan trọng...

-----------

Đối với kẻ tu hành mà nói một khi tĩnh tâm tu luyện, một năm qua nhanh như một cái búng tay.

Hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, đảo mắt lại là mùa Đông tuyết trắng phủ xuống.

Bên trong tĩnh thất, Miêu Nghị vẫn khoanh chân nhắm mắt ở trên giường đá giống như tượng đá.

Chợt thấy Thiên nhi vào bên trong thông báo:


- Chủ nhân, động chủ cầu kiến!

Miêu Nghị nhắm mắt hỏi:

- Chuyện gì?

Thiên nhi đáp:

- Đã thu thập xong thu hoạch Đông Lai thành năm nay, động chủ hỏi thăm chuyện đi nộp lên Trấn Hải sơn.

- Hôm nay ta là mã thừa Đông Lai động, cũng không cần phải đi, bảo lão tự dẫn người đi... Dẫn theo Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm bảo vệ.

- Dạ!

- Làm một ít món ăn ngon, nghĩ biện pháp đi mời Yêu tiền bối tới ở tạm hai ngày.

Hôm nay Thiên nhi và Tuyết nhi cũng coi là quen biết với Yêu Nhược Tiên, bởi vì hai người thường đi đưa thức ăn tới cho lão.

Miêu Nghị thỉnh thoảng cũng ném ra vò rượu ngon để cho hai người mang đi móc nối quan hệ, làm Yêu Nhược Tiên khen lớn rượu ngon, dần dần thường hay mong đợi hai nha đầu đến.

Thời gian lâu dài, dường như hai nha đầu được Yêu Nhược Tiên rất thích, lại được Yêu Nhược Tiên chỉ điểm một ít về mặt tu hành, không biết có công lao rượu ngon của Miêu Nghị hay không.

Có lần hai nha đầu trở lại báo cho biết, Yêu Nhược Tiên bảo các nàng từ bỏ thôi không tu luyện công pháp tu hành mà Diêm Tu truyền cho, lão muốn truyền một bộ công pháp khác tốt hơn cho hai nàng tu luyện.

Miêu Nghị nghe thấy có chút nghi ngờ có phải lão già không chết kia coi trọng thị nữ của mình hay không, hỏi kỹ mới biết là mình đa tâm, tức thì cho phép.

Về phương diện tu hành, nhất định Yêu Nhược Tiên phải cao minh hơn Diêm Tu, Miêu Nghị cũng vui vẻ vô cùng, bất quá cũng ganh tỵ không hiểu vì sao Yêu lão đầu lại không đối xử tốt với mình như vậy.

Hiện tại đã cho Diêm Tu mang cao thủ trong động đi, không ai bảo vệ không an toàn, không thể làm gì khác hơn là cho hai nha đầu dẫn dụ Yêu Nhược Tiên tới. Vạn nhất có chuyện không trông cậy vào Yêu Nhược Tiên có thể giúp được gì, nhưng nể mặt hai nha đầu, cũng coi như có chút tình thấy trò, cảnh báo trước hẳn là có thể được.

- Dạ!

Sau khi Thiên nhi rời đi tĩnh thất, Miêu Nghị bèn tra xét tiến độ tu hành của mình.

Trước đó tu vi bước vào Bạch Liên tam phẩm, hắn biết muốn tu vi tăng lên tới Bạch Liên tứ phẩm còn cần chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Sau khi đi Tinh Tú Hải, luyện hóa đứt quãng được chừng năm viên, lần này bế quan lại luyện hóa năm thành viên Nguyện Lực Châu trong miệng, chỉ cần luyện hóa chừng mười viên Nguyện Lực Châu nữa là có thể lên cấp.

Theo tốc độ luyện hóa một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm mất hai tháng, suy đoán chỉ cần không tới hai năm là đủ rồi…

-----------

Diêm Tu dẫn dắt sáu kỵ sĩ chạy thẳng tới Trấn Hải sơn trong gió tuyết, mắt thấy sắp đến Trấn Hải sơn chợt bị người cản lại ở đầu đường vào sơn.

Cũng không thể nói cản, tựa hồ đang chờ người Đông Lai động đi tới, kẻ chờ chính là động chủ Trường Thanh động Công Tôn Vũ.