Đây là trắng trợn uy hiếp!
Trong lòng bàn tay Từ Đường Nhiên nhất thời đổ mồ hôi, thần sắc Dương Khánh căng thẳng. Hải Bình Tâm ở ngoài cửa điện thò đầu nhìn vào trong. Diêm Tu vẫn lặng lẽ đứng ở sau lưng Miêu Nghị.
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Ta đã nhậm chức đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ. Sau khi nhậm chức, mệnh lệnh bổ nhiệm đầu tiên truyền đạt ra, lại bị ngăn cản. Hai vị có phải có chút quá mức hay không?
Diêu Viễn Sơ:
- Không phải chúng ta muốn gây khó dễ cho đại thống lĩnh. Mà là đại thống lĩnh gây khó dễ cho các huynh đệ trung quân. Rõ ràng đại thống lĩnh không tin tưởng vào huynh đệ trung quân. Sau đó làm sao để các huynh đệ bán mạng? Không bằng như vậy đi. Buổi chiều các thống lĩnh mười Ưng Kỳ sẽ đi tới. Chúng ta không nói lời nào. Đại thống lĩnh không ngại hỏi ý kiến của mọi người một chút, xem huynh đệ từ trên xuống dưới có đáp ứng hay không.
Khang Chi Lộc gật đầu nói:
- Đúng! Nếu như đại thống lĩnh cảm thấy hai chúng ta cố ý gây khó dễ. Không ngại hỏi ý kiến của các huynh đệ một chút.
Đây vẫn là trắng trợn uy hiếp. Rõ ràng để Miêu Nghị thấy trong Hắc Hổ Kỳ đến tột cùng lời ai nói mới được tính.
Miêu Nghị không chút dao động sợ hãi nói:
- Ta không cần thiết phải hỏi ý kiến của bọn họ. Ta chỉ hỏi hai người các ngươi có đáp ứng hay không? Ta tin tưởng chỉ cần hai người các ngươi đáp ứng, người phía dưới cũng sẽ không có ý kiến.
Coi như ngươi tự hiểu lấy mình! Diêu Viễn Sơ nói:
- Đại thống lĩnh nói quá sự thật. Hai người chúng ta đáp ứng cũng vô dụng. Đại thống lĩnh vẫn nên hỏi các huynh đệ một chút.
Miêu Nghị lại nhấn mạnh:
- Hiện tại ta chỉ hỏi hai người các ngươi có đáp ứng hay không?
Khang, Diêu nhìn nhau, cùng nhau trả lời:
- Mong rằng đại thống lĩnh nghĩ lại!
Miêu Nghị chậm rãi nhắm mắt nói:
- Hai vị làm vậy không phải là muốn cùng ta đối nghịch tới cùng sao!
Diêu Viễn Sơ nghiêm nghị nói:
- Đại thống lĩnh nói lời ấy là sai rồi. Chúng ta đều suy nghĩ cho đại nhân, cũng như suy nghĩ cho Hắc Hổ Kỳ, kiên quyết không có ý định đối nghịch cùng đại nhân.
Hai mắt Miêu Nghị không mở.
- Nếu như hai vị không đáp ứng, vậy phiền phức hai vị viết lý do không đáp ứng xuống. Ta cũng tiện giao cho phía trên quyết định.
Hai người sao có thể viết điều này. Miêu Nghị không giải quyết được phía dưới, tìm tới phía trên nhờ làm chủ không sợ mất mặt, không sợ phía trên nghi vấn năng lực của Miêu Nghị hắn. Ngay cả người phía dưới cũng không quản được. Bọn họ vẫn sợ lưu lại nhược điểm, tất nhiên là không chịu viết, liền tiếp tục chuyển sang thủ đoạn mềm dẻo. Khang Chi Lộc than thở:
- Đại thống lĩnh. Chúng ta không phải không đáp ứng. Mấu chốt là chúng ta đáp ứng cũng vô dụng. Đại nhân vẫn nên hỏi ý kiến của các huynh đệ một chút.
- Hai vị đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt à!
Hai mắt Miêu Nghị từ từ mở ra, nhìn chăm chú về phía hai người. Trong mắt hắn lóe lên sự lạnh lẽo, đột nhiên kiên quyết quát lớn:
- Diêm Tu!
Bầu không khí đang căng thẳng trong nháy mắt sụp đổ. Phía sau hắn, Diêm Tu đột nhiên giống như quỷ mỵ lóe lên rồi biến mất, lao thẳng tới hai người phía dưới.
Hải Bình Tâm ở ngoài điện, Dương Khánh và Từ Đường Nhiên ở trong điện, nhìn thấy Diêm Tu đột ngột ra tay. Tất cả quá sợ hãi.
Mà Miêu Nghị vừa nói ra câu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hai người Khang, Diêu liền ý thức được có điểm không đúng. Vừa xoay mình nhìn thấy Diêm Tu ra tay, bọn họ nhất thời vừa sợ vừa giận. Thật không nghĩ tới Miêu Nghị có lá gan này dám ra tay với hai người bọn họ.
- Lớn mật!
Khang Chi Lộc gầm lên một tiếng, lật tay lấy thương. Một lưỡi lê lao ra, đâm về phía Diêm Tu đang nhào tới. Tốc độ cực nhanh.
Diêu Viễn Sơ giận tím mặt cũng lật thương ở trong tay. Bắt giặc phải bắt vua trước. Hắn lắc người lao thẳng tới chỗ Miêu Nghị đang ngồi ở trên cao. Nếu xé rách mặt, vậy cũng không cần phải khách khí nữa. Tốc độ kia nhanh tới mức Dương Khánh và Từ Đường Nhiên cũng không kịp phản ứng. Dựa vào thực lực của hai người muốn ngăn cản cũng bất lực.
Đầu tiên, Diêm Tu xuất thủ không né không tránh. Cũng không quan tâm tới an nguy của Miêu Nghị ở bên kia, vẫn lao thẳng tới chỗ Khang Chi Lộc.
Trong mắt Khang Chi Lộc hiện lên sự giật mình không nhỏ. Hắn giật mình đối với tốc độ tấn công của Diêm Tu. Trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, che giấu tu vi!
Hắn không nghĩ ra Diêm Tu làm sao giấu được tu vi. Thời điểm Tả Đốc Vệ tiếp nhận thành viên, sẽ lập tức nghiệm chứng pháp tướng ở mi tâm.
Sau thoáng giật mình, trong mắt hắn lại hiện lên vẻ vui mừng. Diêm Tu không thể tránh thoát một thương sắc bén của hắn. Một thương trúng giữa ngực Diêm Tu, nhưng không có đâm vào!
Cảnh tượng như vậy khiến Dương Khánh và Từ Đường Nhiên sợ tới ngây người. Trong lòng bọn họ điên cuồng kêu lên: Không xong, chuyện lớn không ổn!
Nhưng Diêm Tu biến hóa xoay người. Bị đâm trúng một phát, trên ngực ắn không thấy có bất kỳ giọt máu nào. Ngược lại thấy Diêm Tu trúng một thương vẫn tiếp tục nhào tới trước. Trong hai ống tay áo bắn ra đôi lợi trảo. Móng tay bén nhọn tối tăm màu xanh giống như mười đường ánh sáng lạnh lẽo.
Khang Chi Lộc nhanh chóng nhảy ra, điên cuồng bổ một chưởng tấn công về phía Diêm Tu. Tốc độ công kích còn nhanh hơn Diêm Tu.
Diêm Tu trừng mắt lạnh, một trảo nghênh đón. Gần như trong nháy mắt một trảo bốn ảnh, U Minh Quỷ Trảo chợt hiện ở trên cao.
Ầm!
Trong chớp mắt máu tươi văng ra khắp nơi, trực tiếp hóa giải một chưởng do Khang Chi Lộc bổ tới.
- Ừ...
Khang Chi Lộc phát ra một tiếng kêu rên thống khổ. Đau đón không phải là do chưởng của mình bị chặt đứt. Hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía vị trí tim mình. Tử giáp thượng tướng trên người hắn, chỗ miếng giáp dầy che trên ngực không ngờ phát ra một tiếng “két”. Nó đã bị Diêm Tu tay không một trảo cắt rách. Năm móng sắc bén đâm vào lồng ngực của hắn. Máu tươi bắn ra.
Trái tim đang đập mạnh trong ngực hắn đã bị bàn tay Diêm Tu chộp lấy. Nếu hắn dám làm ra bất kỳ phản kháng nào, Diêm Tu có thể bóp vỡ cái mạng nhỏ của hắn bất cứ lúc nào.
Trong mắt lóe lên sự hoảng sợ, Khang Chi Lộc nhanh chóng nhìn về phía Diêm Tu. Nhìn Diêm Tu bị mình một thương xuyên qua ngực lại giống như không có chuyện gì. Sao có thể như vậy được?
Ầm!
Một đầu khác, một lưỡi lê của Diêu Viễn Sơ lao về phía Miêu Nghị. Tốc độ của hắn đã rất nhanh. Tay Miêu Nghị cũng lấy tốc độ cực nhanh bỗng nhiên đẩy dời ra một quả cầu đỏ cực đại chống đỡ. Một thương trúng giữa quả cầu đỏ. Uy lực công kích của hắn đã lớn, lực phản công của quả cầu đỏ lại càng nhanh hơn, giống như lật bát, trong nháy mắt bao vây hắn ở bên trong.