Làm xong những chuyện này. Miêu Nghị đưa tay ra. Phi Hồng ở bên cạnh hắn lập tức đặt chén trà vào trong tay hắn. Nàng nhìn nam nhân trước mắt chậm rãi uống trà. Ngày hôm nay nàng đã thấy tận mắt nhìn thấy tất cả. Cũng không biết vị này làm sao vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Nàng lại lặng lẽ nhìn động tĩnh xung quanh một chút.
Diêm Tu vẫn giống như cái bóng của Miêu Nghị, lẳng lặng đứng sau lưng Miêu Nghị thờ ơ, nói ít. Không có việc gì, hắn gần như không hé răng. Miêu Nghị dường như cũng thực sự coi hắn thành cái bóng, rất ít khi sai khiến.
Từ Đường Nhiên lại lộ ra bộ dạng tận tùy, mở to đôi mắt vốn không lớn lắm, cố gắng cảnh giác bốn phía xung quanh, giống như phải đề phòng tất cả nguy hiểm. Sau khi chạm vào ánh mắt của Phi Hồng, hắn nhanh chóng nặn ra một nụ cười.
Hải Bình Tâm ở ngoài cửa lớn phía trước điện lúc ẩn lúc hiện. Dường như nàng có chút buồn chán, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chăm chú vào Phi Hồng, khiến Phi Hồng âm thầm cảnh giác.
Đối với Phi Hồng, Hải Bình Tâm càng khiến nàng đề cao cảnh giác hơn cả Diêm Tu. Thời điểm ở Thủ Thành Cung, nàng đã phát hiện ra. Chỉ cần mình vừa đi ra khỏi tẩm cung, tám chín phần sẽ bị nữ nhân được gọi là “nha đầu” này nhìn thấy. Thật sự rất giống với một gương mặt ngày đó luôn giả vờ tươi cười vô hại. Thời điểm lúc bí mật tiến hành huấn luyện, trong quy tắc của mật thám có một điều. Càng người như thế càng phải cẩn thận.
Đối với mấy người bên cạnh Miêu Nghị, nàng đại khái đã hiểu rõ vài phần.
Dương Khánh và Miêu Nghị có nhiều chuyện giao lưu thuộc về loại hình “mưu sĩ” có thể thương lượng, nhưng không được Ngưu Hữu Đức trọng dụng, không có bất kỳ thực quyền gì; Từ Đường Nhiên điển hình là yêu tinh nịnh bợ. Ở Thiên Nhai, hắn chính là có tiếng có thể lấy lòng Miêu Nghị, là chó săn thuần khiết, dựa vào vuốt mông ngựa rất được Miêu Nghị yêu thích. Khi đi tới nơi này lại muốn trao cho hắn vị trí thống lĩnh trung quân; Dương Triệu Thanh rất bình thường. Chính là tâm phúc chân chạy. Người này làm việc sạch sẽ lưu loát; Diêm Tu là hộ vệ giống như cái bóng. Trên mặt viết rõ, cũng không dễ chọc viết, ngược lại không đủ gây cho sợ hãi; Hải Bình Tâm dường như miệng không ngừng nói những lời ngây thơ chân chất. Kì thực đó là người cần cẩn thận nhất trong những người ở bên cạnh Miêu Nghị. Nếu thật sự là một “nha đầu ngốc”, trước đó làm sao có thể làm người luôn đi theo hầu hạ bên cạnh Miêu Nghị. Loại “nha đầu ngốc” này có thể tiếp xúc được vị trí cơ mật, Miêu Nghị lại không thể dùng miệng ngăn cản. Điển hình là trong ngoài không đồng nhất. Nha đầu kia rõ ràng luôn muốn gần mình. Rất đáng để cảnh giác!
Khắp bầu trời, những vì sao lấp lánh. Miêu Nghị không tháo giáp, vẫn đứng trong gió rét, quan sát động tĩnh chung quanh.
Ở đây buổi tối có chút lạnh. Phi Hồng không biết lấy từ đâu ra chiếc áo choàng màu đen. Nàng run rẩy mở ra, quàng lên đầu vai của Miêu Nghị. Lúc có gió tới, áo choàng theo Hắc Hổ Kỳ trong bầu trời cùng tung bay phần phật.
Trong bóng đêm, Dương Khánh trở về phục mệnh.
Sau khi biết được, việc bố chí nhân mã cảnh giới xung quanh thỏa đáng, xác nhận bên cạnh cách ly các nhân tố nguy hiểm không có khả năng khống chế, tối nay không lo nữa, Miêu Nghị mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại phân phó Dương Khánh và Từ Đường Nhiên đêm nay khổ cực thêm một chút, để hai người trắng đêm duy trì tuần tra.
Sau khi hai người nhận lệnh, Dương Khánh liếc nhìn Phi Hồng và hai thị nữ ở phía sau, âm thầm truyền tâm nói với Miêu Nghị một tiếng.
Miêu Nghị khẽ gật đầu, sau đó vung áo choàng, xoay người xuống chỗ dừng chân để nghỉ ngơi.
Khi đi một lượt qua đình viện chưởng môn Lục Chỉ Môn ở, tiến vào chỗ ngủ, Miêu Nghị đột nhiên xoay người nói:
- Đêm nay ta đi tới chỗ Tinh nhi. Nguyệt nhi ở đây nghỉ ngơi đi.
Bước chân Phi Hồng cứng đờ, kinh ngạc nhìn hắn một lát, sau đó cúi đầu đáp lại một tiếng:
- Vâng!
Không quan tâm nàng xuất phát từ mục đích gì xuất hiện ở bên cạnh Miêu Nghị, lúc này cảm giác trong lòng vẫn khó có thể hình dung.
Quay đầu lại, xoay người ra hiệu Tinh nhi đi theo mình, Nguyệt nhi dẫn Miêu Nghị đi nghỉ ngơi. Sau khi phân phó hai người chiếu cố tốt đại nhân, hai thị nữ đó thật sự khúm núm, vẻ mặt lo lắng không yên, không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Chuyện hai thị nữ lo lắng chuyện đã xảy ra chung quy vẫn phát sinh. Bọn họ không có cách nào từ chối chỉ có thể xấu hổ thuận theo. Một đêm kiều diễm không chịu nổi...
Ngày tiếp theo, hai nàng đi phía sau lưng Miêu Nghị vừa ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Phi Hồng bên ngoài viện. Một đêm mở hai nụ hoa, Miêu Nghị chỉ nhìn Phi Hồng khẽ gật đầu cười một chút, liền đi rất nhanh. Đồng thời hắn nói với Diêm Tu đang canh giữ ở bên ngoài:
- Bảo Dương Khánh thông báo với hai vị Phó thống lĩnh Khang, Diêu tới gặp ta.
Phi Hồng nhìn theo nam nhân kia, thấy thế giới thật vô tình. Trong mắt những nam nhân này hình như chỉ có thiên hạ, nhưng không có vị trí cho nữ nhân ở bên cạnh.
Phi Hồng chút hồi tâm, đi tới trước mặt hai thị nữ nhỏ giọng hỏi thăm vài câu gì đó. Hai nàng đỏ mặt yếu ớt gật đầu. Sau đó cả hai đều cúi đầu xuống, không dám nhìn tới Phi Hồng. Phi Hồng cắn môi thật lâu không nói. Sau đó lại đi theo bước chân của Miêu Nghị, rời đi.
Tại bờ đông của con sông, Dương Khánh theo lệnh tới rừng cây cạnh bờ sông gặp đám người Khang, Diêu để triệu kiến.
Dương Khánh chuyển đạt ý của Miêu Nghị, mời hai người Khang, Diêu đi qua một chuyến.
Khang Chi Lộc liếc mắt nhìn Dương Khánh, hỏi:
- Đại thống lĩnh có chuyện gì cần triệu kiến.
Dương Khánh lắc đầu than thở:
- Diêm Tu truyền lời, ta cũng không biết là có chuyện gì.
Hai người nhìn nhau. Bọn họ đang muốn cùng đi qua xem thử thế nào. Ai biết Bùi Lai Minh một trong thiên tướng trung quân cười ha hả nói:
- Dương Khánh, ngươi đi trước đi. Hai vị đại nhân sẽ tới đó sau.
Khang, Diêu vô cùng sửng sốt, không biết hắn vì sao lại ngầm ngăn cản. Chỉ có điều bọn họ biết hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân. Diêu Viễn Sơ liền nhìn Dương Khánh khẽ gật đầu nói:
- Hai người chúng ta sẽ lập tức tới ngay.
Dương Khánh nhìn mấy người, sau đó chắp tay, không nhiều lời nữa, xin cáo lui đi trước một bước.
Đợi sau khi Dương Khánh đi xa, Diêu Viễn Sơ nghiêng đầu hỏi Bùi Lai Minh:
- Có ý gì?
Hai tay Bùi Lai Minh lật qua lật lại chiếc lá cây màu vàng trên tay, trầm ngâm nói:
- Chuyện ngày hôm qua, ta mơ hồ cảm giác có cái gì đó không đúng. Họ Ngưu mới đến, tình hình chưa từng làm rõ ràng, chân chưa từng nghỉ một chút, liền trực tiếp đẩy trung quân ra. Gia hỏa kia ở Thiên Nhai được xem là một nhân vật có thể lật mây thành mưa. Ta cảm thấy chúng ta vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.