Tiền động chủ lên tiếng, lão vội vàng theo lời của tiền động chủ, lấy nhẫn trữ vật trên ngón tay ra cho Tần Vi Vi xem:
- Đúng là như thế.
Tần Vi Vi cũng nhìn thấy trong mắt Nguyên Phương lóe lên vẻ hài hước, khiến cho nàng hiểu lời của ai mới là có trọng lượng ở Đông Lai động.
Nàng cũng thật sự phục kẻ đó, tổ chức Đông Lai động vững vàng như tường đồng vách sắt, phảng phất trời sinh chính là khắc tinh của Lam Ngọc Môn. Bắt đầu từ khi đến Đông Lai động giết đệ tử Lam Ngọc Môn Tống Phù, lúc nào cũng thu thập khiến cho người Lam Ngọc môn phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh.
Mặc dù đây là chuyện trong dự liệu, nhưng nàng vẫn muốn cho Diêm Tu chống đỡ cục diện, bèn nói:
- Trên dưới Đông Lai động cần phải nghe theo hiệu lệnh động chủ Diêm Tu, đồng tâm hiệp lực, nếu có người quấy rối, đừng trách bản tọa không khách sáo. Nếu để lầm lỡ thu hoạch Nguyện Lực Châu cuối năm, sẽ trừng phạt toàn động từ trên xuống dưới!
- Cẩn tuân pháp chỉ động chủ!
Miêu Nghị lớn giọng, dẫn đầu hưởng ứng, nhìn qua cũng biết là kẻ cầm đầu, những người khác chỉ phụ họa theo.
Ngoài mặt hắn hết sức chân thành, về phần trong lòng nghĩ thế nào chỉ có trời mới biết.
- Diêm Tu ở lại một chút, những người khác lui ra!
Sơn chủ lên tiếng, Diêm Tu dưới áp lực to lớn ở lại một mình, mọi người cáo lui.
Sơn chủ dặn dò tân nhậm động chủ một phen là không tránh khỏi, chẳng qua là sau khi dặn dò xong Tần Vi Vi chợt thốt ra một câu:
- Đông Lai động có thể có hôm nay, có thể ngăn cơn sóng dữ hai lần bị tập kích, Miêu Nghị không thể không có công. Sau này nếu gặp chuyện khó có thể giải quyết, không ngại nghe ý kiến Miêu Nghị một chút.
Diêm Tu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Tần Vi Vi không giải thích thêm, phất tay nói:
- Lui ra đi, bảo Miêu Nghị tới gặp ta.
- Dạ!
Diêm Tu mang theo vẻ hồ nghi lui xuống.
Không bao lâu sau Miêu Nghị tới, sau khi theo quy củ bái kiến sơn chủ, dáng vẻ đứng nghiêm nghe lệnh.
Giả bộ gì mà giả bộ, ta còn không biết ngươi là ai sao? Tần Vi Vi có vẻ hận nghiến răng nghiến lợi.
Miêu Nghị cố ý giả bộ thành thật còn tưởng rằng Tần Vi Vi là muốn cảnh cáo mình, nhắc nhở mình không được phá đám Diêm Tu làm động chủ.
Ai ngờ Tần Vi Vi không hề có ý ở lại, lúc một thân quần trắng đi ngang qua Miêu Nghị hơi dừng lại, quay đầu thốt ra một câu:
- Bãi miễn vị trí động chủ của ngươi chưa chắc là chuyện xấu, phủ chủ bảo ta chuyển cáo ngươi, bây giờ Hùng Khiếu không dám ra tay đối phó ngươi, Miêu Nghị ngươi nên an tâm tu luyện nâng cao tu vi của mình, đừng đi khắp nơi gây ra chuyện nữa!
Thật ra thì Dương Khánh chưa hề nói qua những lời này, vốn là Dương Khánh muốn mượn cơ hội gõ đầu Miêu Nghị một phen, làm sao có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng Tần sơn chủ không muốn Miêu tiền động chủ sinh lòng oán hận, tức thì mượn danh tiếng Dương Khánh nói ra nhắc nhở của mình.
Hơn nữa Dương Khánh cũng không nghĩ tới Tần Vi Vi sẽ bổ nhiệm Diêm Tu làm động chủ, bằng đầu óc Dương Khánh không phải không biết, Diêm Tu há có thể trấn áp được đám kiêu binh hãn tướng của Đông Lai động. Cho Diêm Tu làm động chủ, làm sao có thể gõ đầu Miêu Nghị được?! Chỉ càng làm cho hắn phách lối hơn, chắc chắn sẽ còn gây ra chuyện nữa.
Nếu để cho Dương Khánh biết Tần Vi Vi làm như vậy e rằng sẽ á khẩu nghẹn lời, rốt cục y hao phí hết tâm tư chỉ là làm kẻ ác một lần uổng công vô ích.
Miêu Nghị trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, mặc dù Tần Vi Vi không nói rõ ràng ý đồ của Dương Khánh, cũng không tiện vạch trần, nhưng Miêu Nghị không phải người ngu. Đã nhắc nhở đến trình độ này lập tức bừng tỉnh ngộ, chẳng lẽ Dương Khánh là nhân cơ hội bảo vệ mình?
Oán hận trước đó trong lòng hắn đối với Dương Khánh có thể nói là chỉ trong nháy mắt tan thành mây khói, một phủ chủ có thể lo lắng cho mình đến nước này, mình còn có lời gì để nói?
Bất quá sau khi hắn phản ứng lại, thân hình yểu điệu thướt tha của Tần Vi Vi đã ung dung rời đi, chỉ để lại mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí.
Miêu Nghị chưa kịp tiễn hành sơn chủ, chờ hắn đi tới chân núi, Diêm Tu đã dẫn người tiễn Tần Vi Vi đi.
Mọi người quay đầu lại, thấy Miêu Nghị đi tới đều lộ vẻ kỳ quái, Diêm Tu càng vô cùng lúng túng, có vẻ không biết nên nói cái gì cho phải.
Thần sắc Miêu Nghị có vẻ trầm tư suy nghĩ, nhìn theo bóng nhân mã Tần Vi Vi nhanh chóng rời đi. Một lúc sau hắn định thần lại, ánh mắt vừa nhìn sang Diêm Tu lập tức nhanh chóng chỉnh đốn y phục, nhìn những người khác trợn mắt nói:
- Ngây người ra đó làm gì, còn không mau theo ta tham kiến động chủ!
Cả đám người sửng sốt, sau đó đều cười đứng ở phía sau hắn, cùng nhau theo Miêu Nghị chắp tay nói:
- Tham kiến động chủ!
Ngay cả Thiên nhi và Tuyết nhi cách đó không xa nhìn về phía Diêm Tu, ánh mắt cũng có vẻ dịu dàng, hai người có hơi lo lắng, sau này chủ nhân đối phó sư phó, chúng ta sẽ khổ sở…
Diêm Tu dở khóc dở cười, nghĩ thầm ngươi nói một câu mọi người liền đứng phía sau ngươi rồi, còn cần động chủ như ta để làm gì.
Những lời của Tần Vi Vi trước đó đã giúp Diêm Tu vén màn sương mù trước mặt, hiểu ra vì sao để cho mình làm động chủ, lão không dám sơ ý, tiến lên đỡ Miêu Nghị:
- Động chủ, ngài cũng đừng đem Diêm Tu ra đùa giỡn nữa, Diêm Tu không chịu nổi.
- Vì sao lại không chịu nổi, lão là động chủ Đông Lai động được sơn chủ hạ pháp chỉ sách phong trước mặt mọi người, lại gọi ta là động chủ không phải là mang ta ra đùa giỡn sao?!
Miêu Nghị vui vẻ đùa giỡn.
Hắn không muốn đối phương đỡ mình bèn đẩy ra, quay đầu nhìn mọi người giơ ngón tay cái lên, chỉ chỉ sau lưng Diêm Tu:
- Chư vị, bắt đầu từ hôm nay, ta không quản tới đãi ngộ các ngươi ở Đông Lai động, sau này tìm Diêm động chủ mà đòi. Ta chỉ cần lo chăn long câu cho các vị, bảo đảm vật cỡi của các vị được nuôi mập mạp, không thua gì vật cỡi của bản mã thừa.
Mọi người cười ồn ào hưởng ứng, không chút kiêng kỵ gào thét thoải mái, không có Miêu Nghị làm chỗ dựa cho Diêm Tu, còn ai nghe theo lão?!
Sơn chủ vừa đi khỏi, nơi này đã trở nên náo loạn, Diêm Tu hết sức bất đắc dĩ.
Thế nhưng có vài lời không tiện nói rõ trước mặt mọi người, Diêm Tu chỉ có thể kéo tay Miêu Nghị lại, âm thầm truyền âm báo cho hắn:
- Động chủ, chức động chủ của ta bất quá chỉ là bài trí bên ngoài, mới vừa rồi sơn chủ đã nhắc nhở ta, bảo ta phải nghe theo ý kiến của ngươi.
Nghe vậy, Miêu Nghị thu lại nụ cười, quay đầu liếc nhìn lão.
Sở dĩ hắn làm ồn ào lên chính là muốn thử xem Diêm Tu thức thời hay không, không phải là không có loại người bị lợi ích làm che mắt quên đi tình nghĩa.
Nếu như Diêm Tu thật là thứ người như thế, nhận được hết thảy ích lợi của hắn còn tỏ ra tự cao tự đại, vậy cũng đừng trách hắn không niệm tình cũ. Đến lúc đó mặc dù ngoài sáng không dám làm gì vị động chủ được sách phong như Diêm Tu, nhưng trong tối sẽ có rất nhiều cơ hội âm thầm ném đá giấu tay. Cũng không xem thử Đông Lai động bị khống chế trong tay người nào, đơn độc một mình lão cũng dám đấu với ta sao?!