Phi Thiên

Chương 2125: Đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ (Thượng)

Hai mắt Miêu Nghị và Chiến Như Ý thỉnh thoảng nhìn lên trên, trong lòng chán nản. Nhưng dù biết người ta là cố ý, cũng không biết sau đó còn có hậu chiêu gì, chỉ có thể kiên trì chờ.

Giằng co nửa khắc, trong tay Nhiếp Vô Tiếu chỉ còn lại có một hạt quả hoàn chỉnh. Mũi dao đâm xuyên qua, tiện tay ném về phía trước. Ánh mắt Miêu Nghị và Chiến Như Ý lén nhìn theo cái hạt rơi xuống ở trên bàn dài. Mũi dao xuyên qua hạt cắm thẳng vào trên bàn dài.

Nhiếp Vô Tiếu lại không biết lấy từ đâu ra miếng vải, lau miệng, lại lau tay lung tung, tiện tay ném ở trên bàn. Lúc này ánh mắt của hắn mới rơi xuống trên người của hai người phía dưới, giống như hiện tại mới phát hiện có hai người đến. Hắn có chút vô cùng kinh ngạc.

- Đứng ở dưới chính là người nào?

Trong đầu Miêu Nghị và Chiến Như Ý giống như thần giao cách cảm, trong lòng cùng chửi má nó, nhưng không thể không lại kêu lên:

- Ngưu Hữu Đức, Chiến Như Ý, tham kiến Tổng Trấn đại nhân!

Nhiếp Vô Tiếu khều ngón tay một cái. Tứ Tiết đứng bên cạnh! Không! sai! Thượng tướng Tứ Tiết nhận điều lệnh do hai người giao ra. Sau khi cầm điều lệnh xác định thân phận của hai người đi tới tự mình đưa cho Nhiếp Vô Tiếu xem.

Miêu Nghị có chút ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Chiến Như Ý. Mãi đến lúc này hắn mới phát hiện, Chiến Như Ý, nữ nhân thối này không ngờ cũng tới chỗ của Tả Đốc Vệ nhậm chức.

Chiến Như Ý nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, dường như đang nói, hiện tại biết cũng đã chậm.

Hiện tại kẻ ngu si cũng biết tại sao nữ nhân này tới nơi này. Trong lòng Miêu Nghị ân cần thăm hỏi mẹ nàng. Nữ nhân này có bị bệnh không? Bày đặt đại thống lĩnh Thiên Nhai đang tốt không làm, bày đặt nơi nước béo hậu hĩnh không kiếm, lại muốn chạy đến nơi đây đối nghịch với hắn. Người ta muốn chức quan béo bở còn không được. Tiện nhân kia nói không cần là không cần. Phát hiện hài tử người ta có tiền có thế thực sự không đả thương nổi, có đủ tùy hứng.

Thật sự không biết, nàng giống như Dương Khánh nói, kiêu nữ trời sinh, tâm cao khí ngạo. Nhiều lần bị bại ở dưới tay của Miêu Nghị, Chiến Như Ý nàng muốn tìm lại mặt mũi, lén lén lút lút không muốn. Hay là bởi vì tâm cao khí ngạo, nàng muốn ở trước mặt mọi người quang minh chính đại đường đường chính chính giành lại chiến thắng trở về. Đây là nguyên nhân nàng không tiếc tất cả, chạy tới chỗ của Tả Đốc Vệ.

Điếu này đối với người bình thường mà nói, thật sự là có bệnh. Nhưng đối với nàng mà nói, lý do chỉ đơn giản như vậy.


Muốn đến chỗ Tả Đốc Vệ, cũng không đơn giản như vậy. Nơi này không phải ai muốn vào là có thể tiến vào được. Ngay từ đầu nhà nàng cũng không đồng ý. Phải biết rằng Tả Đốc Vệ là quân cận vệ của Thiên Đế. Đừng nói là Chiến gia, ngay cả Doanh Thiên Vương đối với Tả Đốc Vệ cũng không có lực ảnh hưởng gì. Chạy đến đây lại không có người nào có thể chiếu cố được Chiến Như Ý nàng.

Nhưng hài tử này không nhịn được lại tùy hứng! Chiến gia biết, nếu như không để Chiến Như Ý giành được chiến thắng trở về, cuộc đời này cũng sẽ không được yên. Hhông thể làm gì khác hơn là tìm quan hệ khơi thông. Chuẩn bị để cho nàng hiểu rõ tâm nguyện sẽ điều nàng đi ra. Dù sao Tả Đốc Vệ không phải là nơi loại người có bối cảnh như Chiến Như Ý có thể ở lâu.

Kỳ quái chính là, vốn tưởng rằng phải phí một phen trắc trở, Chiến gia phát hiện ra lại thuận lợi thần kỳ. Phá Quân Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ tự mình phê chuẩn.

Sau khi nhận được công văn thượng tướng Tứ Tiết đưa tới, kiểm tra qua, hai chân Nhiếp Vô Tiếu đang gác ở trên bàn dài để xuống. Hắn đứng lên, ném ngọc điệp trong tay ở trên bàn. Hắn lại nhặt chiếc hắn vừa ném ra lên lau, vòng ra bàn dài, đi xuống bậc thang. Lúc này hai người phía dưới mới phát hiện ra hắn có đôi mắt tam giác lạnh lùng.

Nhiếp Vô Tiếu đi tới trước mặt Chiến Như Ý, thản nhiên đưa mắt nhìn nói:

- Chiến Như Ý... Doanh Thiên Vương là ông ngoại nàng?

Chiến Như Ý mím môi một cái. Thật ra nàng rất phản cảm khi người ta ở trước mặt nàng nói tới điều này. Giống như nàng là phế vật, cái gì cũng phải dựa vào ông ngoại nàng. Nhất là nàng không thích có người ở trước mặt Ngưu Hữu Đức nói tới điều này. Nhưng không muốn, nàng vẫn phải chấp nhận. Nàng khẽ gật đầu nói:

- Đúng!

Một màn kế tiếp khiến người giật mình. Nhiếp Vô Tiếu nhìn chằm chằm vào nàng, quan sát từ trên xuống dưới một hồi, sau đó không ngờ đưa ngón tay ra nâng chiếc cằm xinh xắn của Chiến Như Ý lên.

Chiến Như Ý nhanh chóng nghiêng đầu, lui về phía sau một bước để tránh. Nàng tức giận nói:

- Vẫn mong Tổng Trấn đại nhân tự trọng!

Không tự trọng. Mi tâm Nhiếp Vô Tiếu đột nhiên hiện lên thải liên thất phẩm. Tốc độ tay đột nhiên nhanh hơn. Một tay nắm láy cằm của nàng, tu vi cường đại thật sự ép Chiến Như Ý khó có thể chống lại. Hắn trực tiếp kéo qua, đưa mặt Chiến Như Ý đến trước mặt, lãnh đạm nói:


- Ta không quan tâm ông ngoại nàng là ai. Ở chỗ này, Doanh Thiên Vương nói không tính là gì. Ta nói mới tính. Nếu như nàng không cam tâm tình nguyện, lập tức cút cho ta!

Ngón tay đẩy ra.

Chiến Như Ý lui về phía sau lảo đảo vài bước mới đứng vững. Bộ ngực phập phồng gấp gáp, răng trắng cắn môi, giận mà không dám nói gì.

Miêu Nghị nhìn thấy vậy, thầm vui vẻ.

Nhiếp Vô Tiếu đưa tay ra sau lưng, nói:

- Nói một chút xem, tại sao lại tới chỗ của ta? Chỗ của ta không phải là nơi ai muốn tới chơi là có thể chơi được. Đây không phải là nơi Doanh gia nàng chơi đùa!

Chiến Như Ý đột nhiên lớn tiếng nói:

- Ty chức muốn đến, xem thử Tả Đốc Vệ rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người? Có phải thật sự là tinh nhuệ trong tinh nhuệ hay không!

- A!

Nhiếp Vô Tiếu nói:

- Dũng khí đáng khen. Chỉ có điều ở đây thật sự không thích hợp cho những con em quyền quý các nàng. Hiện tại hối hận rời khỏi đây vẫn còn kịp. Bằng không chính thức nhậm chức, không phải nàng muốn rời đi là có thể rời đi được!

Trong lòng hắn cũng nghẹn một bụng lửa. Đột nhiên có một đôi cẩu nam nữ từ bê ngoài tới, chen chút đẩy hai tâm phúc của hắn ra. Hơn nữa hắn cũng biết một chút. Chiến Như Ý này rất có thể là vì báo thù đặc biệt chạy tới phía sau Ngưu Hữu Đức. Nàng xem Hắc Long Tư của hắn thành nơi nào? Đi đâu không được, lại chạy tới đây!

Chiến Như Ý vàng thật không sợ lửa nói:

- Không đi!

Nàng mới không sợ. Nếu nàng có thể tới, đến lúc đó muốn chạy là có thể đi. Chỉ là một tổng trấn, làm sao có thể ngăn cản được. Trừ khi sau này nhân mã của Tả Đốc Vệ đừng nghĩ tới chuyện đi lại tư do trên địa bàn của Doanh gia. Bằng không Doanh gia có biện pháp đáp trả.