Khu vực này hoàn toàn yên tĩnh, không có kẻ nào dám làm loạn nói loạn, Vân Tri Thu vô ý thức nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu, phát hiện Miêu Nghị vừa hiện thân lại có lực uy hiếp quá lớn với các thương hộ, hào khí vui mừng ở hiện trường biến mất, tất cả mọi người trở nên câu nệ.
Miêu Nghị đứng trước đám người, thần thái uy nghi như hạc giữa bầy gà, khí thế vô cùng nổi bật, làm cho Hoàng Phủ Quân Nhu vừa yêu vừa hận, có thể nói hận ngứa răng. Nhiều năm như vậy, lúc trước Miêu Nghị nói lời tuyệt tình thật sự làm nàng bị tổn thương, nàng còn không đến mức không chịu nổi dán người tới, vẫn chờ đợi Miêu Nghị xuống nước, sau đó nàng cũng biết thời biết thế, nàng thậm chí cố ý dùng Hạ Hầu Long Thành chọc Miêu Nghị, ai ngờ Miêu Nghị lại ý chí sắt đá, không bao giờ liên hệ với nàng nữa, chớ nói là xuống nước.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch nhìn nhau, hai người tới hiện trường còn náo nhiệt, Miêu Nghị tới không ai dám thở mạnh, đây chính là chênh lệch. Đối với hai người sắp đi làm đại thống lĩnh mà nói, đã nhìn thấy đại thống lĩnh là tiêu chuẩn gì, hai người biết rất khó đạt tới tiêu chuẩn này, trừ phi hai người dám đại khai sát giới đám thương hộ như Miêu Nghị, nhưng đây là cách chơi không muốn sống.
Hải Bình Tâm tò mò nhìn chung quanh, nàng lần đầu tiên nhìn thấy tràng diện lớn như thế, cho dù sớm nghe nói sự tích của Miêu Nghị, cũng biết Miêu Nghị là lão đại ở Thiên Nguyên tinh, lại không ngờ đám người kia nhìn Miêu Nghị như chuột thấy mèo.
Gia hỏa này đáng sợ như vậy sao? Nàng bình thường xa cách với Miêu Nghị, bởi vì nàng vẫn cho rằng mình là con tin Miêu Nghị dùng áp chế mẫu thân.
Nhìn thấy tình hình này, Từ Đường Nhiên và Mộ Dung Tinh Hoa im lặng, mọi người có phản ứng trong dự kiến.
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn quanh, ánh mắt nhìn lên mặt Phục Thanh và Ưng Vô Địch, hắn vui vẻ nói:
- Nghe nói chư vị thương hộ bày yến chúc mừng hai vị thống lĩnh, ta đến tham gia náo nhiệt, không quấy rầy chứ?
- Đại thống lĩnh đến là vinh hạnh của chúng ta, mời vào bên trong!
Phục Thanh và Ưng Vô Địch cùng nhường đường mời.
Đám người vây xem tránh ra, nhượng xuất một con đường.
Trong ánh mắt của mọi người, Miêu Nghị mở đường đi về phía trước, những người khác lục tục đi theo sau.
Trong kiến trúc giữa hồ nước mở rộng ra chung quanh, giữa hồ có đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng và phong cách tráng lệ thể hiện rõ ràng.
Phong cách bên trong biến hóa khá lớn, giữa sân có hồ nước thanh tịnh, chung quanh sân bị đào rỗng kết nối với nước hồ, phía trên còn có đèn màu sáng rực.
Một đám vũ cơ têếp khách.
Miêu Nghị đi vào và leo lên chủ vị, Dương Khánh và Diêm Tu đứng ở phía sau, hai người phải chú ý hiện trường, không buông tha chút chi tiết nào cả, Hải Bình Tâm ngồi bên cạnh Miêu Nghị, phụ trách rót rượu cho hắn.
Trơớc mặt nhiều người như thế, Hải Bình Tâm không đến mức không cho Miêu Nghị sắc mặt.
Đợi tới lúc mọi người ngồi xuống, đám vũ cơ rời đi, một đám giai nhân xinh đẹp bắt đầu ngâm xướng, cổ nhạc cũng trở nên nhu hòa, cũng không quấy rầy khách nói chuyện.
Mọi người vốn tâng bốc Miêu Nghị, lấy lòng hai nhân vật chính Phục Thanh và Ưng Vô Địch.
Miêu Nghị nâng chén chúc mừng hai người, mọi người phụ họa nhưng nghi kị rượu trong chén, lo lắng chuyện hạ độc năm xưa tái diễn, lặng lẽ nhìn đám người chung quanh, có người kiên trì uống, có người dùng tay áo che vòng tay trữ vật, tư thái uống rượu rất nhã nhặn.
Hoàng Phủ Quân Nhu có tư cách vào đây, Vân Tri Thu chỉ có thể ngồi trong nhã định quanh chủ kiến trúc.
Giai nhân ngâm xướng một lúc, lúc này một nữ tử váy hồng đi vào, nàng lăng không vung lụa đỏ bay múa trông rất đẹp mắt, mọi người có cảm giác kinh diễm, trong chốc lát hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nàng có dung mạo khuynh sắc khuynh thành, cũng là tuyệt sắc trong hàng ngũ những ca kỹ đang diễn xướng.
- Tốt!
Đột nhiên hiện trường xuất hiện tình cảnh trầm trồ khen ngợi, xen lẫn tiếng thán phục.
Cả đám người cảm thấy kinh diễm, Miêu Nghị cũng nhìn chằm chằm vào nàng sau đó nâng cốc uống cạn, mọi người đều ưa thích thứ xinh đẹp.
Một cửa sổ nhỏ trên lầu các mở hé ra, Từ mụ mụ đang nhìn phản ứng của khách nhân bên dưới, lmắt trợn trắng tức giận quay đầu sang chỗ khác.
- Trăng sáng bao lâu có, nâng chén hỏi trời xanh, chẳng hay đây cung khuyết, đêm nay là năm nào, ta muốn bay theo gió, lại sợ cung vàng điện ngọc...
Nữ tử kia đang múa lại phối hợp với tiếng ca du dương làm đám người chung quanh thích thú, Từ mụ mụ cũng ngẩn người kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nữ tử đang múa hát.
- Tại sao ta thấy nàng quen mắt vậy?
Miêu Nghị quay đầu lại truyền âm hỏi rõ.
Dương khánh phía sau truyền âm trả lời:
- Nữ tử tên là Phi Hồng, là hồng bài đứng đầu của Quan Nhã Lâu, cũng là hoa khôi của cả thiên nhai, là số một của tinh ưực, không ít quan lại quyền từ xa phái người tới tiếp dẫn đi trình diện, có lẽ đại nhân quên, năm đó nàng xuất đạo không lâu tới đây hiến vũ, lại gặp phải tình cảnh đại nhân đại khai sát giới, khi đó nàng mới mười lăm tuổi, người còn chưa hoàn toàn nẩy nở, không động lòng người như hiện tại. Về sau nàng có vận khí tốt, một lần ra ngoài ca múa chiếm được ‘ Lục bà bà ’ ưu ái, bị Lục bà bà thu làm con gái nuôi, cho nên không ai dám động tới nàng, nếu không tuyệt sắc như thế đã sớm bị người ta hái, làm gì có thể làm hoa khôi đến bây giờ?
Vừa nói như vậy, Miêu Nghị nghĩ, dường như năm đó cũng là cạnh tượng như hôm nay, cũng là thiếu nữ váy đỏ bay từ trên cao xuống, chẳng qua là thiếu nữ còn quá nhỏ cho nên gương mặt còn hình trứng ngỗng, dù chưa nẩy nở nhưng cũng là mỹ nhân tuyệt thế.
Lúc ấy trong ngực của hắn còn ôm mỹ nhân, nhớ mang máng mỹ nhân trong ngực từng nói qua, đừng nhìn Phi Hồng người ta tuổi còn nhỏ, nàng đã có danh tiếng bức thẳng Tuyết Linh Lung, có xu thế tranh giành vị trí hoa khôi với Tuyết Linh Lung, không biết làm sao, bối cảnh không bằng Tuyết Linh Lung cho nên chỉ sợ chưa đạt tới độ cao kia đã bị người khác độc chiếm.
Về sau đao quang kiếm ảnh máu chảy thành sông, mỹ nhân trong ngực bị giết, thiếu nữ áo đỏ hoảng sợ run lẩy bẩy.
Sở dĩ hắn có ấn tượng với nàng, là vì nàng xuất hiện với áo đỏ giống như lúc hắn gặp Hồng Trần tiên tử, với lại nhìn nhiều vài lần cho nên có ấn tượng. Thật không nghĩ tới nhiều năm qua tư sắc còn hơn năm đó, ngay cả Tuyết Linh Lung cũng có phần không bằng.
Nói về tư sắc, nữ nhân trong trong các nữ tử Miêu Nghị nhìn thấy, chỉ có Chư Cát Thanh có thể so sánh với nàng, những người như Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ có thể tự ti mặc cảm.